Chương 1940 : Thức tỉnh.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Mai Táng thổ u tĩnh, ngày thường rất ít có tiếng động, bởi vì cuộc sống sinh hoạt của Táng sĩ quá đơn giản, đa số thời gian của bọn họ đều vượt qua trong cơn trầm miên. Bất kể là tu hành hay là bế quan cũng đều tiến hành trong cách này, đang vĩnh sinh trong cơn giấc nồng, đang trưởng thành trong cơn ngủ đông, đang hấp thu tinh hoa trong thiên địa. Năm tháng trôi đi, loáng cái đã là một vạn năm, ngoại giới hồng thủy ngập trời, đại chiến kinh thế mà Táng khu vẫn như vùng tử địa đầy hoang vu bình tĩnh như trước. Tào Vũ Sinh tìm hiểu mai táng thuật, dùng thân thể sống sót để tìm hiểu đại pháp của tộc này, hắn muốn loại suy, hắn không có lựa chọn tự phong ấn bản thân nữa mà sống trong khu vực này một vạn năm, hắn muốn đột phá hi vọng thành tiên. Bởi vì, Táng khu này có vật chất bất tử, có tinh túy thiên địa vô cùng nồng đậm, đương nhiên cũng sẽ có khí mai táng và khí tức tử vong. Hắn ở trong Mai Táng địa tựa như là một tên hoàng kim táng sĩ, hô hấp sinh khí tẩm bổ bản thân, hắn muốn thành tiên trong đời này, hắn muốn chờ Thạch Hạo sống sót trở lại, muốn cùng hắn đi báo thù đi tham chiến. Chỉ là, chung quy lại hắn đang ở tuổi già yếu, đã tiêu hao thanh xuân ở trong cửu Thiên thập Địa kia, tuy rằng nơi này có vật chất bất tử thế nhưng không thể bảo vệ hắn lâu dài được. Chó con cũng đang chống cự, lông cũng gần như rụng sạch thế nhưng vẫn đang cố gắng, muốn nhìn đại thế này, muốn chứng kiến kết của của lần tính sổ lớn kia. Nó không cam lòng, có sinh linh trong cấm khu đã chiếm được binh khí của Vô Chung Tiên vương, khả năng sẽ liên quan tới hi vọng cuối cùng để Vô Chung Tiên vương tái hiện trên thê gian, nó muốn xem Hoang thức tỉnh san bằng cấm khu và giúp nó đoạt lại tiên chuông kia. Cuối cùng, Tam Tạng Thần Minh xuất thủ đưa cho bọn họ một ít mai táng dược, đó chính là sự chuẩn bị cho hoàng kim tu sĩ, là thứ được luyện chế từ bất tử tiên dược. Táng khu là một nơi bí ẩn, rất nhiều người lầm tưởng rằng là nơi sâm la địa ngục, thế nhưng nơi đây lại có thần thổ vô thượng như Vạn Vật thổ có thể tẩm bổ vạn vật, hấp dẫn tiên dược. Vì lẽ đó, thực ra nơi đây có môt ít khu vực rất thần thánh, vả lại nơi đây tiên dược cũng không hề ít, chỉ có hơn chứ không kém Tiên vực! Mỗi một thời đại thì tiên dược sẽ hoàn thiện một lần và có người tới thu gặt và cũng có người không để ý tới, đám người Tam Tạng Thần Minh là hoàng kim táng sĩ nên không quá khác biệt với Nhân loại, thành ra có thể sử dựng loại đại dược này và có lợi ích cực kỳ lớn "Rốt cuộc thì ta cũng tái sinh rồi, có thời gian một đời để tu luyện nữa rồi, Hoang, người anh em của ta, ta chờ ngươi, ta chờ ngươi trở về!' Tào Vũ Sinh lên tiếng, hắn bắt đầu điên cuồng tu luyện, chó con cũng như thế, nó đã từng thành tiên và hiện tại bắt đầu thử nghiệm khôi phục lại đạo hạnh. Năm tháng như mây, nhoáng cái lại thêm mấy vạn năm nữa, Mai Táng thổ đã bị lan tới, cuộc đại chiến ở ngoại giới không ngừng nghỉ, chư thiên đều đang nằm dưới sự chinh phạt của các nhân vật khủng khiếp. Đác tiếc, thể chất của Tào Vũ Sinh giống như những gì sư phụ hắn từng nói, rất siêu phàm thế nhưng muốn trở thành tiên thì lại có chút độ khó, hắn cần phải lột xác từng đời một. Sư phụ hắn từng có truyền thụ cho hắn một môn công pháp cổ xưa."Hoang, huynh đệ của ta, ta già rồi, tuyu rằng Táng khu có vật chất bất tử rất nồng đậm thế nhưng cũng có lượng lớn tử khí, không hề thuần túy như cửu Thiên thập Địa của ngày xưa, tuổi thọ thêm một hai vạn năm nữa là tới điểm cuối rồi!" Tào Vũ Sinh thở dài. Chó con cũng đang nôn nóng, căn cơ Tiên đạo ngày xưa đã bị phế bỏ, nó muốn khôi phục lại thì còn khó hơn cả tu luyện lại từ đầu!"Ta chuyển sang tu đại pháp của Táng sĩ đây, có thể người không ra người quỷ không ra quỷ thế nhưng có thể giúp ta sống tiếp nữa, chỉ vì chờ tên huynh đệ như ngươi sống sót trở về đó!" Tào Vũ Sinh nói. Cuối cùng thì hắn và chó con cũng chọn con đường này, đi ngủ đông, trong cơn trầm miên đẻ tìm hiểu đại đạo, tu luyện bí pháp vô thượng bất truyền của Táng sĩ. Tam Tạng, Thần Minh đã truyền thụ pháp môn này cho bọn họ! Một chó một người này sau khi biến mất thì Mai Táng địa càng thêm yên tĩnh hơn, rất nhiều vạn năm sau cũng không hề có động tĩnh gì, càng ngày càng u ám hơn. Ầm! Có một ngày, an bình đã bị đánh vỡ! Một chiếc hồ lô phụt lên hỗn độn, nó từ trên trời giáng xuống trấn áp lấy Mai Táng địa, có người ra tay với Táng khu này và đánh nứt một vực bên dưới nào đó."Kẻ nào?!" Táng vương bị kinh động nên giận dữ xuất thế, tiến lên nghênh tiếp. Lần tính sổ lớn tới, thế gian này không có tịnh thổ, vô luận là ở đâu thì rồi cũng sẽ bị lan tới, chiến loạn quá nhiều, tai họa thật đáng sợ. Dù là Táng khu, một nơi thần bí bật nhất, một nơi cực kỳ đáng sợ mà cũng có người dám khiêu khích đánh tới tận cửa, đó là một tồn tại cấm kỵ đang ngang ngược xuất thủ. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi vạn năm qua Táng khu bị tập kích! Ầm ầm ầm! Đại chiến kinh thế bùng nổ, khủng khiếp tuyệt luân, Biên hoan bị đánh tới mức phế bỏ hóa thành từng khối đại lục một, bay về phía vực ngoại, tiến vào trong vũ trụ. Nếu không phải khu vực này có rất nhiều trận pháp bảo vệ, chôn lấp vô số trận đài thì chắc chắn đã nát tan rồi. Dù vậy, cũng hết sức là thê thảm. Mà Đế quan cách đó không xa, nó đã sớm không còn tồn tại nữa rồi! Trên thực tế, rất nhiều vạn năm trước nó đã bị quét ngang hóa thành vùng phế tích, người cùng với thành ngày xưa sớm đã qua đời trong năm tháng dài đằng đẵng rồi. Những năm gần đây Mai Táng địa rất u tĩnh, thế nhưng ngoại giới lại không như vậy, đã rơi vào thời đại kinh khủng nhất, và rốt cuộc hiện tại cũng đã lan tới Táng khu! Ầm! Trời long đất lở, ngân hà cuốn ngược, vũ trụ thét gào, đại đạo ầm ầm, trong nhân thế là tình cảnh đầy bi thảm, đại loạn đáng sợ nhất trên đời đã lan tới chư thiên. Năm tháng vô tình, nó có thể chém bay thiên kiêu cái thế, nó có thể xóa đi tồn tại cấm kỵ, không có bao nhiêu sinh linh có thể trưởng tồn bất diệt. Bất kể là vô ý hay là nhân quả, trong dong sông năm tháng chảy xuôi thì từ xưa tới nay đã cho biết bao anh kiệt chôn xương, biết bao thiên kiêu chết đi, đều chết cả rồi. Thời gian trôi qua, từ khi Thạch Hạo chết đi thì đã qua năm mươi vạn năm, có thể nói thương hải tang diền, thế giới hoàn toàn biến dạng. cửu Thiên thập Địa đã từng đâu rồi? Rất khó tìm thấy được! Mai Táng địa đâu, chia năm xẻ bảy bay tứ tán, sự yên tĩnh càng ngày càng tăng, khí tức tử vong ngập tràn. Đây là một khối lục địa không phải rất lớn đang trôi nổi trong vũ trụ, thể tích của nó xấp xỉ cùng với những ngôi sao khác, một cổ địa tương tự như vầy cũng không biết có bao nhiêu trong vũ trụ hồng hoang này. Bởi vì, đại chiến hồng hoang, ăn mòn hắc ám, lần tính sổ lớn kinh khủng nhất trong lịch sử đã bùng phát trong thế gian này, chư thiên đều run rẩy. Rất nhiều nơi bị đánh cho tàn phế, một ít thần thổ, một ít tiểu thế giới, một ít cấm khu vô thượng sau khi bị đánh chìm thì phân liệt, có những phần tàn khuyết nằm rải rải sâu trong vũ trụ. Khối lục địa trước mắt này chính là kết quả như thế."Ta là ai?" Bên trên mặt đất hoang vu, thổ địa khô cứng lạnh lẽo đã tản đi chợt có một người thanh niên trẻ với mái tóc bù xù từ bên trong Vạn Vật thổ ngọ ngoạy đi ra. Lòng đất lấp lánh óng ánh, đó là Mai Táng thổ hi thế, hạt đất trong trịa óng ánh mang theo sinh khí nồng đậm, nó có thể tẩm bổ vạn vật. Chất đất này dù cho là Tiên vương cũng khát vọng. Ngày xưa, cây tiên dược Bạch Quy đà tiên từng nhắc tới, có Tiên vương tiến vào Mai Táng địa cầu lấy thứ này, chính là để tẩm bổ cho bản thân mình. Vốn, đây là thứ được Táng vương sử dụng để tu luyện. Nghe đâu, người trọng thương sắp chết khi trốn vào trong Vạn Vật thổ thì có thể chữa lành thương thế, dù cho người chết được chôn ở bên trong thì ngay sau đều có thể thông linh, có thể hoàn toàn tái hiện lại trên thế gian."Đây là nơi nào?" Người trẻ tuổi đứng dậy, hắn phủi đi Vạn Vật thổ dính trên người, hất đi mái tóc dài đen nhánh dính trước mặt và lộ ra một gương mặt thanh tú, hai mắt trong sáng và tinh khiết tựa như là dòng suối mát. Nơi đây cực kỳ hoang vu, như là cổ địa đầy khổng lồ, ngoại trừ hắn ra thì không còn một sinh linh nào khác, tử khí khắp nơi. Hắn cau mày suy tư điều giò đó, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng đau đầu, trong nhất thời ý thức trống không, không thể nhớ ra bất cứ điều gì cả. Thân thể của hắn cao ráo cường tráng lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, bộ chiến y khoác trên mình đã bị phá nát mang theo vết máu. Là có người gom lại những mảnh giáp trụ bị phá nát và tế luyện mặc lại lên người hắn, mong ước rằng sẽ có một ngày sau khi hắn thức tỉnh và có thể nhớ lại trận chiến cuối cùng kia. Đây là chiến y của hắn, máu cũng là do hắn lưu lại, thế nhưng hiện tại hắn rất mê muội, trong đầu có một vài thứ thế nhưng lại không thể nhớ ra thứ gì."Tới tột cùng đây là nơi nào?" Hắn chuyển động, tốc độ nhanh như ma quỷ, nhanh như tia chớp, chỉ vừa mới cất bước thì nháy mắt đã tới đầu bên kia của lục địa này rồi. Cùng trong lúc đó, trên người hắn có mười vệt vết tích đang phát sáng, hầu như đều nằm ở trên tay hắn thế nhưng lúc này đã phân bố khắp trên gnười, tựa như là Kim Cương trác khóa chặt bản thân hắn. Hắn ngửa mặt nhìn trời, xung quanh đều là những xác sao tả tơi, vùng vũ trụ này rất hoang vu và thiếu hụt sinh cơ. Trên vùng đại lục này chỉ có một mình hắn ngẩn ngơ đi lại thế nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì cả, cuối cùng hắn nhấc chân một bước đã tiến vào trong tinh không rồi."Đây là..." Hắn hơi chút nghi hoặc, vốn không biết cách phi hành ra làm sao thế nhưng một cách tự nhiên hắn đã có thể du lịch trong tinh không rồi. Trong đầu hắn có thú gì đó tựa như dòng nước đang róc rách chảy, không ngừng xuất hiện khiến hắn hiểu rõ làm sao để vượt qua hư không. Ầm! Một đại lộ kim quang hiểna dưới chân của hắn và nối liền tới bến bờ vũ trụ, tựa như là một cây cầu nối nằm ngang trong vũ trụ, sau đó là hắn bắt đầu cất bước. Cảnh tượng này rất kinh người, hắn từ một phía này tiến sang một bờ khác của vũ trụ này. Cũng trong lúc đó, chư thiên tinh đấu trong vũ trụ này run rẩy, tiếp đó ánh sao đầy trời tụ tập tựa như là đại dương phóng về phía hắn, tất cả đều bị cơ thể ấy hấp thu. Việc này cũng không phải hắn cố ý làm mà là sự phản ứng một cách tự nhiên của thân thể. Ánh sao gột rửa, thân thể càng ngày càng sáng rực thế nhưng hắn cũng không cần sức mạnh như thế này, hắn há miệng hít sâu một hơi và một khe lớn đen tối xuất hiện, hỗn độn tuôn ra và bắt đầu rút lấy tinh hoa hỗn độn. Thời gian rất lâu sau thì lỗ chân lông của hắn đều đang lan tỏa khí hỗn độn, lúc này hắn mới đình chỉ và cảm thấy thân thể không cần nữa."Tại sao ta phải làm như thế?" Hắn nhìn về hai tay của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ thâm thúy kia. Hắn tới một bờ khác của tinh không, cảm thấy bản năng đang điều khiển hắn giáng lâm về nơi này, hắn nhìn thấy được một ít đại lục tả tơi to lớn vô biên và vắt ngang phía trước. Cũng trong lúc đó, mười vệt vết tích trên người hắn vẫn đang phát sáng bà tựa như có món đồ gì đó muốn xông ra ngoài, khiến cho khí thế của hắn càng ngày càng đáng sợ hơn nhưng cuối cùng rồi cũng dùng lại."Đây là nơi nào?" Hắn hạ xuống bên trên một vùng đai lục, đây là một vùng đất rất cằn cỗi, đất chết tới hàng chục hàng trăm dặm, không hề thấy một ai sinh sống, không hề có bóng sinh linh nào. hắn đứng yên ở khu đại lục này rồi cất bước đi tới một khu vực nối liền với khu này, lúc này rốt cuộc thì hắn cũng đã thấy được sinh linh. Khu cổ địa này có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, càng có vô số hố trời, vực sâu đếm không hết, là do kiếm khí, thần tiễn lan tới và cũng có rất nhiều xác sao, cảnh tượng hết sức kinh người. Ngày xưa nơi đây từng bùng phát qua đại chiến thế nhưng năm tháng lưu chuyển, vùng đất tả tơi này đã được cây cỏ bao trùm và có sinh cơ. Có một ít bộ tộc sinh hoạt trong dãy núi và cũng có một vài vương triều được xây dựng bên trên vùng bình nguyên, người trẻ tuổi một mình bước đi nhìn thấy nơi sinh linh tụ tập đầu tiên này."Ngươi là ai, đây là nơi nào?" Đây là người đầu tiên hắn nhìn thấy, là một người thiếu niên rất non dại thế nhưng thể chất rất bất phàm, có dị tượng."Ta tên là Trường Bách Nhẫn, đây là vùng đất bị bỏ đi sau cuộc đại chiến, ngươi... tới từ vực ngoại à?" Ánh mắt của thiếu niên này trở nên sáng rực, ăn mặc bộ y phục da thú và ngập tràn vẻ ước ao nhìn hắn.