Chương 192: Thủ Xuyên, ngươi có giúp ta hay không?
Ngũ Hành Thiên
Phương Tưởng25-07-2021 06:59:18
Bọn họ kiếm được khá nhiều. Hỏa vại của mập mạp đã nhét đầy ớt. Thấy vậy, Ngải Huy giơ tay ngăn mọi người đang cố bỏ thêm vào.
"Chỉ cần có thể chứng minh ớt có tác dụng với Huyết kiến thì nó sẽ trở thành vật tư trọng yếu. Nếu chúng ta lấy đi ít thì bên trên sẽ nghĩ tới việc phương pháp này do chúng ta nghĩ ra mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu chúng ta lấy đi quá nhiều gây ảnh hưởng tới chiến cuộc thì kiểu gì họ cũng tìm chúng ta gây phiền phức."
Những người khác nghe thế thì giật mình, vội gật đầu, cảm thấy Ngải Huy quả là cân nhắc chu đáo. Ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng cảm thấy hắn quá lão luyện trong việc này, xem ra đây không phải lần đầu tiên tên gia hỏa này làm chuyện trộm đạo đây. Còn Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cười nhạt một tiếng, gã cảm thấy lá gan của Ngải Huy quá nhỏ, phủ thành chủ sao lại vì một chút ớt mà tìm họ tính sổ chứ?
Cuối cùng đoàn người cũng về tới đạo trường, thấy đoàn đạo trường phủ đầy ớt không có con hk nào bén mảng tới thì an tâm hơn. Lúc này mọi người mới thả lỏng, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Trận chiến này đã giày vò cả thể xác lẫn tinh thần của họ tới mức tận cùng. Cho dù họ là tiểu đội đạt thành tích huy hoàng nhất tính tới giờ, thế nhưng cũng không vì thế mà không có thương vong, trái lại, bọn họ đã tổn thất mười sáu người. Trong đó có ba người bị thương đã được cách ly. Bởi có tới tận giờ thì người nhiễm Huyết độc còn chưa có biện pháp cứu chữa. Tận mắt chứng kiến đồng bạn của mình bị hk cắn đứt cổ, máu thịt văng tứ tung, nhìn bạn mình ngã xuống khi đôi mắt vẫn mở trừng trừng, những hình ảnh này quá tàn nhẫn với các học viên còn lại. Giờ phút này bọn họ đã gần như tê liệt, tâm trạng suy sụp hẳn đi, những âm thanh nức nở bị nén lại, những đôi mắt trống rỗng, bọn họ như đang lâm vào cơn ác mộng đáng sợ nhất. Hiện giờ bọn họ chỉ mong rằng mình nằm xuống ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ phát hiện ra rằng đây chỉ là một giấc mộng. Thế nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu họ lại hiện ra hình ảnh những người bạn đã chết đi.
"Hãy cố gắng vận chuyển nguyên lực. Nếu tới lần chiến đấu tiếp theo ai mà chưa hoàn toàn khôi phục được nguyên lực thì ta sẽ cho hắn đi đầu tiên."
Chợt giọng nói lạnh lùng của Ngải Huy vang lên làm mọi người không khỏi run rẩy, vội vàng ngồi thẳng dậy vận chuyển nguyên lực. Hiện giờ không một ai còn nghi ngờ quyền uy của hắn nữa, bởi những biểu hiện lúc trước của hắn đã sớm làm mọi người tin phục.
Ngoài trừ tín phục, còn có e sợ.
Tất cả những biểu hiện trong lúc chiến đấu của Ngải Huy lẫn sự bình tĩnh đến lạnh lùng trước sinh tử của hắn đều làm các học viên cảm thấy sợ hãi. Bọn họ biết rằng những chuyện không có nhân tính này bọn họ không làm được, nhung Ngải Huy chắc chắn sẽ làm được.
Sư Tuyết Mạn đang lo lắng làm cách nào để khai thông tâm lý mọi người cũng không ngờ Ngải Huy chỉ thuận miệng nói một câu đã giải quyết được. Nàng nghĩ, thì ra mọi chuyện còn có thể giải quyết như thế. Chỉ cần cho các đội viên một mệnh lệnh rõ ràng làm họ phải làm việc, thế thì họ sẽ không còn thời gian đi suy nghi chuyện khác nữa. Nàng nhìn thoáng qua Ngải Huy, ngoài cảm phục còn đôi chút uể oải. Không ngờ mình còn kém tên gia hỏa này nhiều như thế...
Nàng rất không hài lòng với biểu hiện của mình hôm nay. Khi gặp chuyện thì mình lập tức luống cuống không biết phải làm gì cho đúng. Lần này nếu không có Ngải Huy thì chắc chắn thương vong cả đội còn nhiều hơn nhiều, dù có bị diệt toàn quân thì nàng vẫn không thấy lạ. Xem ra từ khi gặp tên gia hỏa này mình càng ngày càng chán nản...
Ác mộng bắt đầu từ trận mù chiến kia ư... Nghĩ tới đây, chợt Sư Tuyết Mạn hơi mất tự nhiên.
"Ngây ra dó làm cái gì? Nhanh nhập định đi!" Ðột nhiên, một tiếng nhắc nhở vang lên bên trái nàng.
"Vâng!" Sư Tuyết Mạn giật mình, vô thức đứng lên hành lễ.
Chờ tới khi hoàn hồn, thấy bóng người vừa rời đi rõ ràng là Ngải Huy thì nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào đánh cho hắn một trận tới bời. Nàng cố hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, thầm nhủ bản thân không có gì phải chán nản cả. Mình phải lấy lại tinh thần, nhất định không được để tên chết tiệt kia coi thường, không biết từ lúc nào nàng đã chán ghét khi nghĩ tới việc bản thân bị Ngải Huy coi thường.
Bên kia, Ngải Huy cũng không nghỉ ngơi hay nhập định, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm. Đầu tiên hắn ném con kiến cho Lâu Lan: "Lâu Lan, thử xem loại ớt nào hay cách phối chế nào có hiệu quả với cục cưng Huyết kiến đáng yêu của chúng ta đi."
"Ðược, Ngải Huy." Lâu Lan cầm con kiến, đôi mắt ẩn hiện hào quang màu vàng nhạt. Nó cảm thấy vô cùng hứng thú với đề nghị của Ngải Huy. Ðây là con Huyết kiến còn sống đầu tiên mà họ bắt được.
Cũng bởi có Lâu Lan nên Ngải Huy mới tính bắt sống một con kiến mang về nghiên cứu. Hắn cũng biết nếu dựa vào bản lĩnh của mình thì việc giết chết một con kiến là không khó, còn muốn nghiên cứu nó thì thôi miễn cho kẻ bất tài này.
Hắn tiếp tục bước tới gần cây Tin Tức thụ, lấy cái lá trên cổ mình xuống treo trên cây, chờ khi lá cây đã gắn với cành thì viết: "Đã xác nhận, Huyết kiến không thích ớt."
Một lát sau, hắn lại viết thêm một câu: "Tuy rằng chúng nó đều đỏ như nhau."
Viết xong câu này tự nhiên hắn cảm thấy vui vẻ hơn, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Sinh hoạt trong gian khổ cũng nên tìm chút việc vui giải tỏa tinh thần.
"Chúng tôi đã bắt được một con Huyết kiến còn sống, tiếp tới sẽ thí nghiệm xem có phương pháp điều chế ớt nào hiệu quả hơn không, ngài có ý kiến gì không? Giờ đây tất cả mọi người đã phải gia nhập trận chiến với Huyết kiến, bọn tôi cũng vừa từ chiến trường trở về. Trong thành có người đã phát hiện ra một đám Huyết kiến vừa lột xác lần mới, cũng may mà tôi không gặp phải. Có một suy đoán cho rằng việc kiến cắn nuốt nguyên tu là nguyên nhân chính khiến chúng lột xác lần tiếp theo."
Viết xong, hắn thẫn thờ ngồi dưới gốc cây, tâm hồn không biết đã bay đi đâu rồi.
Lát sau, lá cây sáng lên.
"Anh bạn trẻ thân mến, thật vui khi biết tin ngươi còn sống. Việc thí nghiệm xem Huyết kiến ghét ớt hay toàn bộ Huyết thú đều như vậy cần ngươi tự đi kiểm tra. Lần này ta khá quan tâm tới việc phỏng đoán Huyết kiến lột xác. Ta nghĩ ngươi nên lấy một ít thịt hoang thú cho nó ăn thử xem, nếu nó không thích vậy ta nghĩ rằng suy đoán này là đúng, tức là Huyết kiến, hay Huyết thú nói chung đều cần nguyên lực do chính nguyên tu tu luyện ra."
Đọc tới đây, Ngải Huy ngây ra một lúc rồi chợt ruớn cổ gào to: "Lâu Lan, lấy một miếng thịt hoang thú cho kiến ăn thử đi."
"Ðược, Ngải Huy." Lâu Lan trả lời, một lát sau nói: "Ngải Huy, hình như nó không thích thịt hoang thú đâu."
Cổ họng Ngải Huy khô khốc, tay chân có chút lạnh lẽo.
Là đáp án tệ nhất.
Nếu như mấu chốt của việc Huyết thú lột xác là nguyên lực của nguyên tu, vậy có nghĩa là nguyên tu đã trở thành con mồi của Huyết thú. Việc ăn thịt nguyên tu giúp Huyết thú trở nên mạnh mẽ hơn... cũng tức là nếu muốn mạnh hơn thì chúng buộc phải ăn thịt nguyên tu. Điều này cho thấy, chúng nhất định sẽ điên cuồng săn giết nguyên tu.
Hiện giờ số lượng Huyết thú đang áp đảo, trong đó sẽ có bao nhiêu con có thể hoàn thành lượt lột xác tiếp theo? Cứ thế này thì càng ngày chúng sẽ càng mạnh hơn, Ngũ Hành Thiên cũng dần dần rơi vào tay giặc, lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều nguyên nhân mà gia nhập huyết tu.
Huống chi, phía sau Huyết thú, còn có Thần huyết.
Hay là bây giờ mình gia nhập vào Huyết tu trước? Nhìn qua thì Thần huyết có tiền đồ hơn Ngũ Hành Thiên nhiều. Hơn nữa mình còn có quen biết với Một ngàn đồng, nói không chừng còn có thể kiếm được một vị trí tốt nữa.
Hắn thẫn thờ ngồi xuống, chẳng buồn nói thêm một câu.
Không biết bao lâu sau, hắn mới tiếp tục viết lên lá cây: "Đã tử rồi, Huyết kiến không thích thịt hoang thú. Xem ra tương lai của Ngũ Hành THiên thật đáng lo. Ngài có ý kiến gì không? Ví như bảo ta đi theo nhóm Thần huyết chẳng hạn? Hay ý kiến về lần chiến đấu tiếp theo cũng được.
Một lát sau, lá cây sáng lên.
"Bạn trẻ thân mến, đừng nên bi quan. Ngũ Hành Thiên cũng không phải được xây dựng trên gấm vóc mà là từ chiến hỏa liên miên mà thành. Lịch sử của nó cũng chưa lâu dài tới mức bước vào thời kỳ suy thoái, cũng còn lâu nó mới quên được mùi vị thuốc súng và chiến hỏa. Được rồi, nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Thực ra giờ phút này chúng ta cũng chẳng có lựa chọn khác đâu. Ta chỉ có lời khuyên là nếu gặp phải đám Huyết kiến lột xác thì tốt nhất là ngươi nên chạy cho nhanh. Nếu không chạy được thì hãy chú ý tới huyết văn trên người nó. Nhược điểm của nó nhất định ở huyết văn, tuy rằng ta không biết cụ thể nó ở đâu. Chúc ngươi may mắn."
Ngải Huy nhếch miệng cười khổ, lại bẻ là cây xuống, treo lên ngực.
Huyết văn?
Ngải Huy nhíu mày, đó là thứ quỷ gì?
Ngải Huy lắc đầu, cố quên những suy nghĩ linh tinh đi, giờ này chỉ còn cách đi một bước tính một bước mà thôi. Người này nói không sai, giờ này hắn đã không có lựa chọn khác nữa rồi. Vừa nghĩ tới Một ngàn đồng, hắn đã khẽ run rẩy. Người này xinh thì xinh thật, thế nhưng chắc chắn là kẻ độc như rắn rết, thế nên dù cô ta có đồng ý cho mình gia nhập thì hắn cũng chẳng dám, lòng dạ cô ta quá xấu. Hơn nữa vừa nghĩ tới cảnh Huyết luyện sống không bằng chết kia, cảnh tượng vị nguyên tu bạo thể mà chết kia, hắn lại thấy ghê rợn. Thần huyết quả là đám người điên, điên tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Ngải Huy hắn, còn lâu mới dám gia nhập vào một đám người điên.
Ngải Huy bắt đầu cầm kiếm vận chuyển nguyên lực như cũ. Khi vận chuyển, kiếm thai của hắn khá linh động, nó thường nhảy lên một cách nhẹ nhàng thong thả lại theo một quy luật nào đó, nhưng cường độ càng ngày càng mạnh lên, mỗi lần nó nhảy lên, dường như trong đầu hắn lại vang lên tiếng vang trầm thấp có lực của nó.
Phường thêu Ngọc.
Nét mặt Vương Thủ Xuyên mệt mỏi, dáng vẻ vô cùng tiều tụy: "Bà cũng thật biết đùa, lấy thành làm vải? Trước đây đã có ai từng làm qua chưa? Đã ngần này tuổi rồi mà sao mà còn không biết nghĩ vậy?"
Lần này Hàn Ngọc Cầm không cãi lại, chỉ rót cho ông ta một chén trà, ôn nhu nói: "Vất vả cho ông rồi."
Lấy thành làm vải, đây là kế hoạch mà chưa ai dám nghĩ đến, còn suy nghĩ này của bà là do từng thấy trận pháp mà bạn già từng nhắc tới.
Vương Thủ Xuyên cười nói: "Khổ cực gì chứ? Tôi chỉ sợ bà mất mặt thôi. Bà vẫn là người nóng tính như thế, nếu như thất bại không phải sẽ tức chết sao? Hơn nữa làm gì có loại trận pháp nào lại dễ làm như thế chứ? Những loại đấy đã chìm vào lịch sử từ lâu rồi."
Ông ta không rõ vì sao bạn già của mình phải chủ động rước thêm chuyện vào người như thế, lại còn là chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
"Tôi biết ông lo cho tôi, sợ tôi gặp chuyện chẳng lành. Thế nhưng chúng ta đều đã là người gần đất xa trời. Từ lúc hai mươi mấy tuổi tôi đã gả cho ông, lại chưa từng rời xa ông bao giờ, cách xa nhất cũng chỉ có mấy con đường mà thôi. Giờ phút này tôi cũng chẳng tiếc nuối gì nữa, giờ có chết tôi cũng an tâm nhắm mắt." Tới đây, Hàn Ngọc Cầm nhìn Vương Thủ Xuyên, nhẹ nhàng nói tiếp: "Nhưng còn Tú nhi và Huy nhi thì sao? Hai đứa không thể chết cùng chúng ta được. Tú nhi là đệ tử tôi thích nhất, Huy nhi là đệ tử đầu tiên của ông. Những người khác tôi không lo được, cũng không muốn lo. Nhưng tôi không muốn Tú nhi và Huy nhi chết trong thành này."
Vương Thủ Xuyên sửng sốt.
"Toàn thành động viên, Huy nhi đã phải đi chiến đấu một lần, thành quả cũng tốt. Còn Tú nhi được sắp xếp ở phía sau. Huy nhi đã quen với chiến tranh, sát khí nặng nhu thế, không ai thích hợp hơn hắn, nhưng dù sao thì hắn vẫn còn nhỏ, sao có thể tranh đấu lâu dài được. Tú nhi càng không được như hắn, Thú Xuyên, ông có giúp tôi không?"
Vương Thủ Xuyên nhìn khóe mắt dã hiện lên dấu vết thời gian của bạn già, nhìn đôi mắt ôn nhu như nước kia, không khỏi nghĩ lại mấy chục năm trước.
Vẫn đôi mắt đó nhìn nhìn ông ta, cũng hỏi ông ta như thế.
"Thủ Xuyên, chàng có giúp ta không?"
Nàng vẫn luôn quật cường kiên quyết như vậy, chưa bao giờ thương lượng với ta.