Nhất Diệp Phong Thiên có thể dẫn trước nhanh như vậy, nhất định cũng vì phát hiện Khô Lâu Pháp Sư ở trong trạng thái kiệt lực khi chống cự với trạng thái Thánh Quang ăn mòn, sau đó bằng vào Thánh Quang Thuật của Mục Sư đánh chết Khô Lâu Pháp Sư.
"Là ai có sức quan sát cường đại như thế?" Lâm Mạt Nói. Hắn lắc đầu, đem tư tưởng dư thừa bài xích ra bên ngoài.
Lâm Mạt không ngừng phóng thích Hỏa Cầu Thuật, một khi "Tổn Thương Sâu" kết thúc, không kéo được cừu hận của đầu vật triệu hoán kia, Lâm Mạt liền gửi thông báo để Nhất Miêu cùng hai huynh đệ trốn xa một chút.
Phương pháp như vậy phi thường hữu hiệu, thẳng đến bay giờ, bọn hắn đều không có nhận một lần công kích nào.
Nhưng là vật triệu hoán có trí năng rất thấp, đây cũng là do hệ thống cố ý gây nên. Là một loại điều chỉnh cân bằng, đầu quái vật triệu hoán này có lực công kích có thể mang đi phân nửa HP của người chơi máu mỏng.
“Nhìn thấy sinh vật triệu hồi mạnh như vậy, bỗng nhiên có chút muốn chuyển qua Triệu Hồi Sư a!” Nhất Miêu hâm mộ nói.
“Kỹ thuật Đạo Tặc của ngươi không tệ, vẫn nên chú tâm luyện Đạo Tặc đi.” Lâm Mạt nói chuyện trong kênh đoàn đội, “Chờ sau khi đẳng cấp của ngươi cao hơn, ngươi mới minh bạch cái nghề nghiệp này có mị lực thế nào. Đương nhiên mỗi cái chức nghiệp đều có mị lực của nó.”
“Tốt a…” Nữ Đạo Tặc quyệt miệng nói.
Lâm Mạt nhìn tình hình Dạ Tinh chiến đấu bên kia. Trông thấy Khô Lâu Pháp Sư còn 30% phần, rất nhanh liền rớt xuống hai mươi phần trăm.
HP tổn thất vượt qua tám mươi phần trăm thì, Khô Lâu Pháp Sư tiến vào trạng thái hư nhược. Công kích của nó phi thường mệt mỏi, Khôi Phục Dược Tề trong nháy mắt trợ giúp Dạ Tinh ổn định đến trạng thái gần đầy.
“Kẻ có tiền a.” Lâm Mạt thở dài cảm khái nói. Mà lúc này bạch cốt triệu hồi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân bị lam hỏa màu băng thiêu đốt.
“Mau tránh ra!” Lâm Mạt lớn tiếng nói. Ba người bọn hắn đều là người thông minh, trông thấy con quái triệu hồi có trạng thái không đúng, đều vội vàng rút lui.
Tốc độ của nó bỗng nhiên trở nên rất nhanh, như được bổ sung kỹ năng Xung Kích của Kỵ Sĩ vậy. Nếu như Nhất Miêu không có lựa chọn rút lui, thì sẽ bị nó công kích mà mất máu.
Tại khi kỹ năng dừng lại, thì nó nhảy lên thật cao, phát động một lần Thái Sơn áp đỉnh hướng xuống mặt đất.
Lâm Mạt sớm đã rẽ trái lách khỏi Phạm vi công kích. Hắn không có tiếp tục phóng Hỏa Cầu công kích con quái triệu hồi kia, bởi vì đã không có chút ý nghĩa nào.
Khóe miệng của Lâm Mạt nổi lên một cái nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt của hắn rất sâu xa, nhìn về phía Khô Lâu Pháp Sư kia.
Thân thể của nó đang bị thiêu đốt kịch liệt, rất nhanh, những cái ngọn lửa màu vàng sẫm kia đã nuốt nó. Nó lảo đảo đi vài bước, liền ngã trên mặt đất.
Pháp trượng Khô Lâu Pháp Sư bị hắn vứt lại phía sau, phát ra một tiếng “Loảng xoảng” thanh thúy. Pháp trượng cũng bị ngọn lửa màu vàng sẫm vây quanh, sau đó bị thiêu rụi rất nhanh.
Lại nhìn Khô Lâu Pháp Sư, nó cũng đã biến thành tro tàn. Một cái Truyền Tống Trận trắng noãn xuất hiện.
Một bản thư tịch mặt ngoài đỏ thẫm cùng một kiện trang bị Cấp Hoàng Kim xuất hiện tại vị trí Khô Lâu Pháp Sư tử vong.
“Ta muốn quyển sách kia.” Lâm Mạt trầm mặc một hồi nói, hắn không có chút che giấu nào.
“Kiện vật phẩm này làm được cái gì?” Nhất Miêu nghiêng đầu một chút hỏi.
“Nhiệm vụ cần.” Lâm Mạt thành thành thật thật nói, “Giao nó cho thợ rèn Gehlen có thể thu hoạch được ban thưởng đặc thù.”
Dạ Tinh đến gần. Nàng có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Ngươi nói cho chúng ta biết như vậy, không sợ chúng ta nuốt riêng sao?”
Lâm Mạt cười cười nói: “Ta tin tưởng nhân phẩm của các ngươi, mà sớm muộn gì bí mật này cũng sẽ bị công khai …”
“Thì ra là thế.” Dạ Tinh khẽ gật đầu nói, “Cái vật phẩm nhiệm vụ này có thể cho ngươi, ta thậm chí có thể cho ngươi mười lăm kim tệ một tuần… Chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành một viên của chúng ta.” Sắc mặt của nàng hết sức chăm chú cùng thành khẩn.
Mười lăm kim tệ một tuần chính là ba ngàn điểm tín dụng, một tháng thu nhập vượt qua một vạn hai điểm tín dụng.
Đây đã là giá tiền thuê rất cao, nhưng Dạ Tinh sẽ không nghĩ tới, thời điểm ở kiếp trước hắn cũng đã từng tiến nhập vào hàng ngũ phú hào năm trăm vạn điểm tín dụng.
Lâm Mạt do dự một chút, lắc đầu biểu thị cự tuyệt. Hắn nhìn Dạ Tinh cười cười: “Cảm tạ ngươi đã công nhận ta, nhưng ta có ý nghĩ của mình. Cho nên xin lỗi.”
Bên trong ánh mắt của Dạ Tinh có chút thất lạc, nhưng nàng khôi phục lại rất nhanh.
“Như vậy về sau ta tìm ngươi cùng đánh phó bản, ngươi cũng không thể cự tuyệt.” Nàng mỉm cười.
“Nhất định gọi là đến liền.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói. Sau đó hắn trông thấy Dạ Tinh duỗi ngọc thủ ra, Lâm Mạt sững sờ.
“Chúng ta sau này chính là quan hệ minh hữu, xin chỉ giáo nhiều.” Nàng cười nói. Lâm Mạt Dã là cười cười, duỗi ra tay mình cầm một chút.
“Thế mà cái phó bản này lại rơi xuống nhiệm vụ vật phẩm, như vậy ngày mai chúng ta lại đến xoát một lần đi.” Dạ Tinh nói khẽ.
Lâm Mạt và nàng đã tăng them độ hảo hữu. Vào lúc này, hắn không có quên đi nhặt U Hỏa Chi Thư.
Sau đó Chiến Nhất Trụ nhặt Món trang bị kia lên, là một đôi giày, giày Triệu Hồi Sư.“Đáng tiếc đội ngũ của chúng ta không có Triệu Hồi Sư.” Nhất Miêu trải qua trận này xong thì tựa hồ có chút chấp niệm đặc thù đối với Triệu Hồi Sư.
Khi biết sự cường đại của con quái vừa được triệu hồi kia, ai không muốn có nó để chiến đấu?
Nhưng muốn triệu hồi nó ra để nó chiến đấu thay mình, thì phải có bao nhiêu tích lũy cùng bao nhiêu kỳ ngộ mới được a.
Lâm Mạt thở dài, hắn trực tiếp đi vào cái Truyền Tống Trận. Sau đó thân ảnh của hắn biến mất ngay tại chỗ.
Mọi người thấy Lâm Mạt rời đi, từng người cũng đi vào Truyền Tống Trận.
Bọn hắn vốn cho rằng Lâm Mạt đã rời đi, nhưng khi đi ra khỏi phó bản, vẫn phát hiện Lâm Mạt đứng ngay tại nguyên địa chờ đợi đoàn người Dạ Tinh.
“Thế nào?” Dạ Tinh tò mò hỏi. Thần kinh của nàng căng thẳng, dưới cái nhìn của nàng người chơi tên gọi là Lẫm Mạt này nhất định còn có chuyện rất nghiêm trọng muốn nói.
“Tiền chia trang bị ta còn chưa có cầm!” Lâm Mạt giang tay ra nói. Trên mặt của hắn treo lên nụ cười bất đắc dĩ và lúng túng.
Dạ Tinh duỗi ngón tay ra mím môi: “Ngươi là một cái đại cao thủ còn thiếu chút tiền như vậy.” Sau đó nàng phát một phong bưu kiện cho Lâm Mạt, tin nhắn hệ thống báo hắn có một kim tệ.
“Ừm.” Lâm Mạt thỏa mãn gật đầu, nàng đã khách khí như vậy mình cũng không thể làm ra vẻ hẹp hòi.
“Ngươi dẫn chúng ta thông quan phó bản, ta cần thanh toán bao nhiều?” Dạ Tinh trầm ngâm một hồi hỏi. Từ đầu đến cuối nàng vẫn muốn đem Lâm Mạt trói lên trên chiến thuyền của mình.
“Nếu như không có các ngươi ta cũng vô pháp mở phó bản, tùy ý coi như xong đi.” Lâm Mạt khoát tay áo. Lâm Mạt phi thường tự tin đối với mình, hắn chưa hề nói “Không có các ngươi ta không cách nào đả thông phó bản” mà là nói “Không có các ngươi ta không cách nào mở ra phó bản” .
Dạ Tinh trầm tư nửa ngày, cười cười. Từng mảnh tuyết phong bay tới, tuyết trong gió như lông ngỗng phiêu Linh.