Tiểu Bảo Sơn vừa nghe lời này, liền đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, nghiêm túc lại kiên định nói: "Mẹ, con sẽ bảo vệ em gái và em trai của mình."
Thích Ngọc Tú gật đầu, cười cười, cô muốn chăm sóc cái nhà này, muốn kiếm cho bọn nhỏ một bữa cơm no, chỉ có thể liều mạng làm việc, còn những việc khác cô không muốn và cũng chẳng cần quan tâm.
Chỉ là sau một khoảng thời gian không chú ý, Bảo Sơn đã trở nên càng ngày càng ít nói, còn Bảo Châu thì càng ngày càng hung dữ.
Thích Ngọc Tú là một người hơi chậm hiểu, đến lúc cô phát hiện ra thì tính cách của bọn chúng đã được hình thành.
Cô không được đi học văn hóa cũng không hiểu đạo lý lớn là gì, chỉ biết tận lực trấn an bọn trẻ, còn lại cô sẽ không can thiệp vào quyết định của chúng.
Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Bảo Sơn, con đi lấy cho mẹ một cái búp cải trắng."
Chỗ dầu cải này nhiều như vậy, không thêm đồ ăn mới là đáng tiếc.
Càng đáng tiếc chính là, nếu bây giờ đang vào mùa đông thì có phải tốt hơn không, những đồ ăn này có thể bảo quản lạnh, để dành đến tết vẫn ăn được. Nhưng với cái thời tiết như hiện nay, có thể để dành được ba đến bốn ngày đã rất tốt rồi. Thích Ngọc Tú cho thêm rau xanh vào đồ ăn, lại hâm nóng một phần thịt kho tàu nói: "Ăn cơm thôi."
"Thịt thịt thịt thịt!" Tiểu Bảo Nhạc kích động lắc lư thân hình.
Thích Ngọc Tú: "Mấy đứa các con rất lâu rồi chưa được ăn một giọt dầu nào, cho nên đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bị tiêu chảy."
Mấy đứa nhỏ hiểu chuyện liền gật đầu, Thích Ngọc Tú đưa cho mỗi người một chén cơm.
Đương nhiên, cơm bên trong cũng thêm thật nhiều hạt cao lương.
Tiểu Bảo Sơn kinh ngạc: "Mẹ ơi, chúng ta liền... Ăn?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: "Ăn!"
Cô dạy cho bọn nhỏ đạo lý sinh hoạt: "Mẹ cũng tưởng tiết kiệm được cho nên cứ từ từ ăn. Nhưng mà những món này rất nhiều dinh dưỡng, lại thêm thời tiết nóng bức, không thể bảo quản được. Nếu để dành mà làm chúng bị hỏng, không phải sẽ càng đáng tiếc hơn sao? Chi bằng hiện tại cả nhà chúng ta cứ ăn, ít nhất cũng làm mình no bụng. Hơn nữa mấy ngày này nhà ta thu hoạch vụ thu, trồng vội gặt vội quá mệt mỏi, cũng nên bồi bổ một chút."
Tiểu Bảo Châu gật đầu: "Nên bồi bổ cho mẹ nhất. Mẹ ăn thịt đi."
Cô bé liền gắp một khối thịt kho tàu cho mẹ.
Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: "Các con tự mình ăn đi nhé, mấy ngày nay mọi người đều rất mệt."
Trong lúc cô đang nói, khuôn mặt nhỏ của Bảo Nhạc đã vùi trong bát cơm, thằng bé há mồm ăn hai miếng cơm to, chiếc đũa càng là không chút do dự liền chạy về phía thịt kho tàu.
Thích Ngọc Tú: "... Con đúng là biết chọn thứ tốt để ăn, Bảo Sơn, Bảo Châu ăn nhanh lên, đừng để cho nhóc con này cướp sạch."
Bảo Châu: "Xem con đây!"
Cô bé gắp một miếng thịt lên, bàn chân nhỏ khẽ chạm vào Bảo Sơn nói: "Anh ơi mau ăn đi."
Bảo Sơn dừng một chút, thấy mẹ đang nhìn về phía mình, ừ một tiếng thật mạnh nói: "Được!"
Thức ăn nhà bọn họ, trước giờ đều là canh rau suông toàn nước, đừng nói thịt, ngay cả cá đều không dám cho vào. Bởi vì lẽ đó, mâm cơm hôm nay so với đồ ăn tết còn ngon hơn. Tiểu Bảo Châu chống cằm ao ước: "Nếu mỗi ngày đều như vậy, thật là quá tốt rồi."
Nói xong lời này, chính mình liền cười.
Cô bé biết, chuyện này là không có khả năng nha.
Chuyện tốt như vậy đâu phải ngày nào cũng gặp được.
Thích Ngọc Tú: "Gần đây vận khí của Bảo Châu nhà chúng ta thật tốt."
Tiểu Bảo Châu phồng khuôn mặt nhỏ lên, kiêu ngạo nói: "Con là giỏi nhất mà!"
Mọi người trong nhà đều bật cười, Thích Ngọc Tú nói: "Nói con béo con còn tưởng mình là heo hay sao."
Mấy mẹ con đang nói chuyện vui vẻ, liền nghe bên bên ngoài vọng lại tiếng khua chiêng, thanh âm có chút gấp gáp. Tiểu Bảo Sơn chạy nhanh ra cửa, cậu đẩy hàng rào che ngoài sân ra, chạy vài bước về hướng chân núi, quả nhiên nghe thấy tiếng khua chiêng từng hồi từng hồi rất to vang lên, đi cùng với nó là âm thanh cao vút: "Nam nữ già trẻ, tới sân đập lúa tham gia cuộc họp!"