Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm vốn định qua vài hôm nữa mới đi tới huyện. Nhưng kế hoạch thay đổi còn nhanh hơn. Đồng chí Trần Thanh Phong quả quyết túm lấy cơ hội lần này, không chỉ đạt mục tiêu "đi tới huyện", mà còn moi được 1 đồng từ chỗ mẹ Trần.
Hai đứa không hề cảm thấy xấu hổ với việc đòi tiền người lớn chút nào, trái lại là trong bình tĩnh vẫn lộ ra sự hưng phấn.
Sáng sớm, Trần Thanh Phong đã tới tìm Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm không mấy khi ra ngoài, đến cả cái túi còn không có, nhưng Trần Thanh Phong thì có. Hồi đó thi đậu cấp ba, chị cả Trần Hồng đã tặng cho anh một chiếc. Mặc dù sau này không đi học nữa thì anh cũng để cho mình chứ không đưa cho bất kỳ ai.
Khương Điềm Điềm dứt khoát giao hết tiền và phiếu cần mang đi lần này cho Trần Thanh Phong, trong người chỉ chừa lại 1 đồng tiền phòng khi cần đến.
Mặc dù Trần Thanh Phong đã là thanh niên to xác, nhưng trên người anh thật sự chưa từng có nhiều tiền đến thế, vì vậy cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Anh lướt mắt nhìn một chồng đồ thật dày Khương Điềm Điềm xếp lại, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Khương Điềm Điềm không giấu Trần Thanh Phong, chỉ bảo: "Đây là chứng minh đại đội làm, có ích với em."
Dù cô không nói thì Trần Thanh Phong cũng sẽ biết. Dù sao kế toán Trần cũng đang làm ở đại đội, lại có quan hệ tốt với đại đội trưởng, loại chuyện này hoàn toàn không giấu được. Có điều Khương Điềm Điềm không nói tỉ mỉ, Trần Thanh Phong cũng không hỏi thêm nữa. Thay vào đó hơi khoe khoang mà lấy ra hai quả trứng gà trong cặp sách.
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô vui vẻ: "Anh thật là lợi hại đó! Trứng gà trong nhà sắp bị anh trộm sạch rồi phải không?"
Nói thế Trần Thanh Phong còn lâu mới nhận!
Anh bác bỏ: "Sao lại là trộm được? Đây là mẹ anh cho."
Rồi lại bổ sung: "Bà cho tụi mình để làm bữa trưa đấy, mặc dù trứng gà rất quan trọng, nhưng có thể tiêu bớt một xu thì là tiết kiệm được một xu rồi."
Khương Điềm Điềm thật sự không hiểu cảm giác này cho lắm, nhưng cũng không thể cản trở cô vô cùng vui vẻ: "Thím đúng là tri kỷ."
Hai người đi cùng nhau, Trần Thanh Phong thấy cháu lớn của mình đi bộ ngay cổng, anh vẫy vẫy tay kêu người sang bảo: "Cháu có nhớ chuyện chú nói với chú không?"
Đại Hổ vội gật đầu, nuốt nước miếng không tồn tại, đáp: "Cháu nhớ kỹ rồi ạ."
Trần Thanh Phong gật đầu, lại dặn dò: "Bọn chú không ở nhà, tụi cháu giúp thím út trông nom nhà cửa bên đây một chút nhé."
Đại Hổ vội gật đầu lần nữa, nhất định rồi, mẹ cậu bé còn bảo, không thể để người ngoài cướp mất nhà. Nó là của gia đình họ Trần cậu đó.
Cậu rất kiên quyết: "Chú út thím út cứ yên tâm, cháu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Tốt."
Lần này Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm không gặp xe bò gì để đi tới công xã cả, nhưng đại khái do có Trần Thanh Phong nên Khương Điềm Điềm không cảm thấy đường núi khó đi mấy. Dọc đường anh không ngừng nói cho Khương Điềm Điềm nghe chuyện này chuyện kia, khiến cô cảm thấy rất mới lạ.
Trần Thanh Phong: "Hồi anh học cấp hai ở công xã, lúc mùa hè còn đỡ, tới mùa đông trời chưa sáng đã phải thức dậy. Đi tới trường học thật sớm. Con đường này anh đi cũng khoảng hai năm rồi, nhắm hết hai mắt cũng có thể tới công xã."
Khương Điềm Điềm nhìn đoạn đường núi nhấp nhô này, nghĩ đến việc Trần Thanh Phong vì đi học mà trời chưa sáng đã ra cửa, cô đau lòng nói: "Anh thật vất vả."
Trần Thanh Phong lắc đầu: "Có gì vất vả đâu? Mọi người đều như thế, hơn nữa rất nhiều người còn không có cơ hội đi học đấy. Anh có cơ hội đã rất tốt rồi. Hồi ông bà nội anh còn sống, bọn họ thương anh nhất."
Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Em biết ngay nhất định trong nhà có người cưng chiều anh mà."
Trần Thanh Phong: "Đúng thế, ông nội anh bảo, vừa nhìn đã biết sau này anh chắc chắn sẽ có tiền đồ. Cho nên bọn họ rất kiên quyết ủng hộ anh học hành. Có điều có lẽ họ không ngờ mình đã nhìn lầm. Học tốt thật ra cũng không có tác dụng gì, anh vẫn phải quay về cày ruộng."
Trần Thanh Phong cũng không thấy cô đơn, mà lại rất bình tĩnh.
Nhưng Khương Điềm Điềm thì tròn xoe mắt to, phồng má nói: "Anh nói gì vậy, sao mà vô dụng được? Học hành nhiều cũng có nhiều tri thức, không chừng tương lai sẽ không giống người khác. Làm người không nên tự ti."
Trần Thanh Phong bật cười, gật đầu: "Em nói đúng!"
Anh thấy cô đáng yêu như vậy, không kìm được lại giơ tay xoa đầu cô bảo: "Em cũng chưa từng đọc sách nhỉ, thế mà nói năng lưu loát ghê."
Khương Điềm Điềm: "Em học ở nhà đó."
Cô cũng không thể nói, chị đây cộng thêm cả nhà trẻ, đã đi học 14,15 năm rồi đấy!
Hiện tại chế độ giáo dục 5-2-2* của mấy người đi học ít hơn chị đây nhiều.
(*Theo chỉ thị "chế độ giáo dục phải rút ngắn lại" của Mao Trạch Đông, một số tỉnh nông thôn như Thiểm Tây đã thực hành giáo dục 5 năm tiểu học, 2 năm THCS và 2 năm THPT. )
Cô cười hì hì hỏi: "Vậy lúc anh đi học thì trong lớp có con gái xinh không?"
Cô vừa hỏi xong, lập tức nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong với ánh mắt có thể giết người. Có khả năng hễ anh nói ra câu nào hơi không vừa ý là cô sẽ nóng nảy cắn người ngay đấy. Đúng vậy, cô là bé có máu ghen đó nha.
"Nói coi nói coi." Tay Khương Điềm Điềm đấm nhẹ.
Trần Thanh Phong: "Anh cũng không có ấn tượng gì, trong lớp không được mấy học sinh nữ, anh cũng quên hết tên, bộ dáng thế nào rồi."
Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng, mắt to phát sáng: "... À."
Trần Thanh Phong bật cười: "Bé ghen tuông."
Khương Điềm Điềm: "Anh nói xấu em kìa!"
"Không phải, đây không phải nói xấu."
"Chính nó mà."
Hai người anh một lời em một câu, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, có điều tới công xã, Khương Điềm Điềm vẫn có hơi mệt, cô nói: "Bọn mình bắt xe ở đâu?"
Trần Thanh Phong quen cửa quen nẻo, anh dắt Khương Điềm Điềm đi vào bến xe, xe còn chưa ngồi hết chỗ, hiện tại không có nhiều người đi tới huyện lắm, 5 xu một tấm vé, ở thời đại này cũng không coi là rẻ. Hai người tìm chỗ cạnh nhau ngồi xuống, Trần Thanh Phong nói: "Nếu em thấy không thoải mái thì mở cửa sổ ra he hé một chút."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."
Cô đương nhiên không hề say xe, nhưng nghĩ tới đây chính là đường xá thập niên 60 thì cô lại không dám nói chắc chắn bản thân sẽ không say xe.
Lại qua một lúc lâu, hành khách trên xe nhiều hơn một chút, mặc dù không ngồi hết chỗ, nhưng tài xế đã bắt đầu khởi động. Xe cứ thế đột ngột xông ra ngoài. Giống như Khương Điềm Điềm nghĩ, đường xá thật không quá tốt. Tốc độ xe rõ ràng không hề nhanh chút nào, nhưng lại lắc lư vô cùng.
Đương nhiên cũng không say xe.
Nhưng cô không say xe thì không có nghĩa mọi người cũng thế. Phía sau có tiếng nôn mửa, trên xe bị bao phủ bởi đủ loại mùi vị. Khương Điềm Điềm lặng lẽ co người, nhẹ nhàng mở cửa sổ he hé ra một tý. Gió xuân thổi vào xua đi mùi chua khó chịu. Khương Điềm Điềm tự nhủ may mà bây giờ mùa xuân, nếu là mùa hè, e rằng mở cửa sổ cũng không có tác dụng gì. Cho nên là mùa hè thật sự không thể bắt xe đi đâu.
Xe chạy nửa tiếng, giữa bao xóc nảy và nôn mửa cuối cùng đã tới thị trấn, Trần Thanh Phong thấy Khương Điềm Điềm không chịu nổi thứ mùi này, kéo cô xuống xe nhanh chóng. Mùi vị khó ngửi khiến cô hơi buồn nôn, hít một hơi thật sâu nói: "Em muốn uống chút nước."
Đương nhiên bây giờ cũng không phải là sau này, muốn là có thể tùy tiện mua được trà sữa trên đường, đúng là hoàn toàn không có khả năng. Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng hiểu được mình đang đưa ra một câu hỏi khó, cô mở miệng hít một hơi bảo: "Được rồi, không uống, đi thôi anh."
Trần Thanh Phong: "..."
Khương Điềm Điềm: "Em ổn mà."
Trần Thanh Phong giữ chặt bàn tay cô nói: "Chúng mình đến tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì đó đi, bên kia chắc bọn họ cũng có thứ gì để uống."
Thật ra cả đoạn đường đi một ngụm nước cũng không uống, cho dù là Trần Thanh Phong cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nếu là hồi trước, anh nghèo muốn chết, hiển nhiên sẽ không suy nghĩ đến nơi như tiệm cơm quốc doanh này. Nhưng hôm nay thì khác.
Tôi của hôm nay đã không phải là tôi của hôm qua nữa rồi.
"Đi, đi ăn cơm."
Khương Điềm Điềm: "Vâng!"
Trần Thanh Phong dù học cấp ba trong huyện, nhưng anh cũng chưa từng tới tiệm cơm quốc doanh lần nào, dù sao điều kiện gia đình cũng bày ra trước mắt, nhà bọn họ ở đại đội Bội Thu coi như không tệ, nhưng không thể so với gia đình công nhân trong thành phố. Chỉ cần nhìn vào quần áo là có thể thấy được sự khác biệt.
Tuy nói đều có mụn vá, nhưng một miếng vá với tám miếng vá vẫn khác nhau một trời một vực.
Trần Thanh Phong: "Huyện thành khá phồn hoa, xung quanh mấy con phố này có tiệm cơm quốc doanh, Cung Tiêu Xã, ngân hàng, còn có cửa hàng thực phẩm phụ* ở đây nữa."
(*Phân loại thực phẩm chính-phụ dựa vào văn hóa vùng miền khác nhau. Ở những nơi lấy tinh bột làm món chính thì cá thịt rau dưa trái cây sẽ là món phụ. )
Anh vừa đi vừa giới thiệu, mặc dù mấy cái này hình như không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng cũng đã đến rồi, đương nhiên phải cố gắng giới thiệu một chút chứ. Khương Điềm Điềm liếc mắt nhìn qua, tuy bảo là huyện lị nhưng trông thật sự còn không bằng du lịch nghỉ dưỡng dưới nông thôn trước khi cô xuyên qua nữa.
Có điều dù là như thế thì cũng không thể ngăn Khương Điềm Điềm tung tăng nhảy nhót.
Tâm tình cô thật ra không tệ chút nào.
Có đôi khi, hoàn cảnh có tốt hay không cũng không quan trọng. Quan trọng chính là người có thoải mái hay không.
Cô đi theo Trần Thanh Phong, hí ha hí hửng hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, bày ra vẻ đúng là đồ nhà quê mới lên thành phố chưa từng thấy sự đời. So với đời sau ô tô đi đầy đường, nơi đây một chiếc xe cũng không có, thỉnh thoảng có thể thấy mấy người lái xe đạp, đầu cũng ngẩng lên cao cao. Giống như đang đắc ý lắm.
Lúc hai người tới tiệm cơm quốc doanh thì hình như nó cũng vừa mở cửa, mấy người đang xếp hàng đi vào trong. Trần Thanh Phong vội kéo Khương Điềm Điềm cùng vào.
Nhân viên phục vụ của tiệm cơm, người bán hàng của Cung Tiêu Xã đều là mấy người xấu sẽ làm mất mặt trong các truyện cận đại đấy.
Khương Điềm Điềm tò mò liếc một cái, quả nhiên, thái độ của phục vụ rất không tốt.
Khương Điềm Điềm: "..."
Mặc dù tiểu thuyết xuyên không làm hại mình, nhưng điều này đúng là không sai.
"Em muốn ăn gì? Em nhìn bên kia kìa, chắc là món ăn hôm nay đó." Trần Thanh Phong đụng nhẹ vào cánh tay Khương Điềm Điềm, cô quét mắt sang, đọc theo: "Thịt kho tàu. Trứng rán, khoai tây sợi, cải trắng thái lát. Bánh bao, cơm gạo trắng, cơm gạo kê."
Đường đường tiệm cơm quốc doanh trong huyện mà món ăn lại thật sự không nhiều!
Có điều ánh mắt Khương Điềm Điềm vẫn dính lên tấm bảng, cô nuốt nước miếng, nói: "Khi có thịt ai muốn ăn rau nữa!"
Trần Thanh Phong: "Rất có lý, vậy bọn mình gọi thịt kho tàu và trứng rán nhé. Mỗi người 1 chén cơm 1 cái bánh bao, em thấy sao?"
Khương Điềm Điềm: "Được đó."
Phục vụ đến rất nhanh, cô ta mang vẻ mặt như mẹ kế, y hệt mấy con zoombie trong phim kinh dị tận thế, đã lạnh lùng lại còn lộ vẻ vênh váo hống hách: "Cần cái gì!"
Trần Thanh Phong lập tức gọi mấy món mình muốn, cũng may phiếu lương thực của bọn họ đủ, không chỉ đủ mà còn dư một ít đó.
Trần Thanh Phong không hề do dự đếm số phiếu cơm mình còn dư: "Cho tôi thêm 9 cái bánh bao thịt, thêm 1 chén cơm."
Toàn bộ phiếu cơm còn lại, dùng sạch!
Nhân viên phục vụ chỉ hơi ngạc nhiên liếc nhìn bọn họ, rồi lại nhanh chóng trợn mắt rời đi.
Khương Điềm Điềm cũng không hỏi tại sao Trần Thanh Phong lại mua nhiều vậy, cô chỉ thò tay bảo: "Đưa thư giới thiệu của em đây nào."
Trần Thanh Phong: "Được."
Khương Điềm Điềm kiểm tra rồi nói: "Em đi ra ngoài làm chút chuyện, đợi lát nữa sẽ về."
Còn chưa đi khỏi đã nhìn anh với ánh mắt "cực độc ác": "Phải chờ em! Anh không được ăn trước đâu!"
Trần Thanh Phong: "..."
Anh cười híp mắt: "Đi nhanh về nhanh."
Khương Điềm Điềm lập tức bước nhanh ra ngoài, lúc cô tới đã thấy ngân hàng cách tiệm cơm quốc doanh chỉ ba cửa hàng. Khương Điềm Điềm chạy chậm tới ngân hàng, ngân hàng ở đây với ngân hàng trong tưởng tượng của cô khác xa nhau lắm.
Chỗ này không có biện pháp an toàn của thời hiện đại, thậm chí không có vách ngăn bằng thủy tinh gì cả. Chỉ vó hai nhân viên ngồi trên ghế đồng loạt nhìn về phía cô.
Khương Điềm Điềm cảm thấy, hễ là mấy cô gái có hơi nhát gan thì đều sẽ bị bọn họ dọa sợ đấy.
Cô lấy hết can đảm đi vào, giao hết mọi đồ đạc của mình bảo: "Cháu muốn rút tiền."
"Biên lai gửi tiền đâu?" Giọng điệu của người đeo kính trong quầy không tốt lắm.
Khương Điềm Điềm: "Biên lai đốt rồi ạ."
Cô nói: "Đây là tên cha cháu, ông đã qua đời, phiếu gửi tiền không cẩn thận bị đốt mất. Cho nên cháu làm giấy chứng minh."
Đồ đạc của cô đã chuẩn bị đầy đủ hết, giấy chứng nhận tử vong của cha, chứng nhận thân phận quan hệ với lão hai Khương, còn có thư giới thiệu trong thôn và giấy hộ khẩu nữa.
Bác đeo kính nhỏ cẩn thận kiểm tra giấy tờ của cô, gật đầu đi vào trong phòng. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, hai cánh tay đặt lên đầu gối giống như đứa trẻ ngoan, im lặng chờ đợi. Qua một lúc lâu, bác đeo kính nhỏ đi ra, phía sau bác còn có một người đàn ông trung niên, lớn hơn bác kính nhỏ mấy tuổi, cũng đeo mắt kính.
Khương Điềm Điềm thầm gọi bác ta là "bác đeo kính to".
Bác đeo kính to quan sát Khương Điềm Điềm từ trên xuống dưới, gật đầu: "Tiền tiết kiệm của đồng chí Khương Nhị Trụ là 1000 đồng, lãi được 1 đồng 7 mao, cháu rút tiền ra hết à?"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Trời đất ơi, cha cô đúng là người có tiền!
Ở thời đại này, không phải tiền lương hằng tháng tính là 2,3, 4 đồng à?
1000 đồng, cô có hơi ngu người rồi, đây là cướp ngân hàng à???
Có điều sau nỗi hoảng hốt nhất thời, cô vội nói: "Không rút, lấy tiền lãi thôi. Cháu tiếp tục gửi 1000 đồng, cha không còn nữa, đổi thành tên cháu."
Bác kính to gật đầu, cảm thấy cô bé đúng là rất hiểu biết. Hiện tại cũng không có nhiều người tin tưởng ngân hàng, người đến gửi tiết kiệm đã ít lại càng ít. Cực kỳ cá biệt mới làm thế. Đa số khách tới đều là để "bán" đồ trong nhà: trang sức bạc, đồng tiền khắc chân dung Viên Thế Khải, kiểu kiểu như những thứ như vậy. Toàn đến đổi tiền, gần như không có ai đến gửi tiết kiệm.
"Cháu gửi mấy năm?" Bác kính to ngẩng đầu hỏi.
Khương Điềm Điềm hỏi: "Hồi trước cha cháu gửi mấy năm ạ?"
Kính to: "5 năm."
Khương Điềm Điềm: "Vậy cháu gửi 3 năm đi, nếu như cháu cần dùng gấp thì có thể rút sớm trước thời hạn ạ?"
"Có thể, nhưng mà không có tiền lãi đâu."
Khương Điềm Điềm vội gật đầu: "Vâng ạ."
Bác ấy nhanh chóng viết một tờ, đóng dấu biên lai gửi tiền xong rồi đưa cho Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm cười híp mắt: "Cám ơn bác."
"Vì dân phục vụ."
Khương Điềm Điềm làm xong hết mọi chuyện, nhanh chóng ra ngoài trở lại tiệm cơm quốc doanh. Có lẽ vừa nãy cô đợi lâu tốn hơi nhiều thời gian nên đồ ăn đã được dọn lên, Trần Thanh Phong không ngừng nhìn về phía cổng, khi thấy Điềm Điềm thì cuối cùng cũng nhếch môi.
Khương Điềm Điềm sải bước nhanh hơn, nói: "Ăn được chưa?"
Trần Thanh Phong đưa đũa cho cô, đáp: "Mau ăn."
Từ khi xuyên qua, Khương Điềm Điềm còn chưa từng được ăn cơm, mặc dù loại cơm này trông không long lanh bắt mắt chút nào, nhưng từng hạt gạo đã đủ để cô cảm động rớt nước mắt. Cô vội bưng chén lên, ui cha, tôi yêu gạo trắng.
Trần Thanh Phong cũng giống thế, nhìn thấy cơm trắng sờ sờ ra đó, nước bọt cũng muốn chảy ra. Lần trước anh được ăn cơm như thế này là hồi vẫn còn bé tí đó, hiện tại tính ra cũng được mười mấy năm rồi ấy chứ. Dù có ăn Tết thì nhà bọn họ cũng sẽ không ăn cơm trắng thuần như vậy đâu. Có trời mới biết anh đã phải dùng bao nhiêu tự chủ mới chờ Khương Điềm Điềm trở lại suốt nãy giờ.
Động tác hai người đều rất nhanh.
Lúc này cũng không cần khiêm nhường nhau làm gì.
Điềm Điềm gắp một miếng thịt kho tàu toàn là nạc, cắn một miếng, thịt thơm phưng phức đúng là khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi. Cô nhanh chóng lùa một miếng cơm, nói: "Ăn ngon quá đi!"
Thịt kho tàu này là món thịt kho tàu ngon nhất cô từng nếm đó.
Nhất định là món ngon đạt 5 sao Michelin* luôn!
(*Được ví như Grammy của nền ẩm thực, ngôi sao Michelin là một trong những danh hiệu cao quý mà bất kỳ nhà hàng nào cũng khao khát có được và để đạt được là rất khó. Thực tế sao Michelin chỉ chia thành ba thứ bậc tương ứng với 3 sao, 2 sao và 1 sao, không có 5 sao. )
"Em ăn cái này đi nè." Trần Thanh Phong gắp một miếng thịt mỡ lớn cho Khương Điềm Điềm, anh thấy cô gắp toàn thịt nạc, cho rằng bé con không nỡ ăn mà để cho anh.
Khương Điềm Điềm ở thời hiện đại thật ra là một con nhóc kén ăn, cô không thích ăn thịt mỡ. Nhưng sau khi xuyên không, hình như do không có chất béo nên cả người khi nhìn thấy thịt đã có cảm giác đôi mắt phát sáng lên.
Cái gì mà mập với chả gầy chứ, không ăn chính là đồ ngốc.
Nhưng mà, thịt nạc xen lẫn thịt mỡ thái sợi và loại thịt toàn thịt mỡ không cùng đẳng cấp đâu. Hơn nữa thịt nạc ăn càng ngon hơn, cái loại thịt béo ngậy đó cô không thể nào thích nổi.
Cô quyết đoán gắp trả lại cho Trần Thanh Phong nói: "Em thích thịt nạc kia, thật đó."
Trần Thanh Phong kinh ngạc nhìn cô, Khương Điềm Điềm chân thành: "Thật mà!"
Trần Thanh Phong cắn miếng thịt, gật đầu: "Ừ."
Lượng đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh rất lớn, nhưng cho dù là như thế, một đĩa thịt kho tàu lớn dưới hai đôi đũa nhảy múa của hai người cũng nhanh chóng mất tăm mất tích.
"Ăn thêm ít cơm nữa."
Trần Thanh Phong bĩu môi ra hiệu cho cô.
Khương Điềm Điềm: "Anh ăn đi, em không ăn đâu, em muốn ăn một cái bánh bao thịt."
Cô xử một chén cơm, mặc dù cảm thấy mình còn ăn được nữa, nhưng cũng dẹp cơm sang một bên, quả quyết lựa chọn bánh bao lớn.
Khương Điềm Điềm phát hiện được một điều, thời đại này đúng là rất thành thật! Nói là thịt kho tàu thì có một đĩa thịt kho tàu đầy ắp; nói là bánh bao lớn thì có bánh bao lớn thật là lớn luôn, không hề ăn gian. Khương Điềm Điềm thấy Trần Thanh Phong ăn sạch sẽ thêm một chén cơm với một đĩa trứng xào, ôm bụng ngồi tự tiêu thực trên ghế. Ánh mắt cô rơi vào 9 cái bánh bao lớn còn lại trên bàn.
Bọn họ vốn mua 2 cái, Trần Thanh Phong không ăn, lại cộng thêm 8 cái, tổng cộng 9 cái.
Dưới tầm mắt Khương Điềm Điềm, Trần Thanh Phong thong thả lấy mấy tờ giấy dầu trong túi ra, nhanh chóng gói mấy cái bánh bao thịt lớn lại rồi bỏ vào trong "túi sách" của mình. Anh hỏi: "No chưa em? Còn muốn ăn nữa không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Thôi, không ăn nữa đâu."
Hai người lúc này mới cùng nhau ra ngoài, Khương Điềm Điềm hỏi: "Bọn mình còn bao nhiêu tiền anh nhỉ?"
Trần Thanh Phong: "Còn 3 đồng 8."
Vừa rồi bọn họ ăn cơm bỏ ra một khoản tiền rất lớn, có điều anh vội giải thích: "Phiếu lương thực của bọn mình có ngày tháng, lần tiếp theo đến huyện còn không biết là bao giờ. Bên công xã anh lo lắng bị nghi ngờ nên không dám dùng bậy. Vừa hay thời tiết bây giờ cũng tạm được, bánh bao để ba bốn ngày cũng không sao. Không bằng đều đổi thành bánh bao, em hâm nóng ăn cũng không cần phải nấu cơm nữa."
Trần Thanh Phong là người tỉ mỉ, dốc lòng giải thích với Khương Điềm Điềm lý do phải xài hết phiếu.
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Anh làm rất đúng."
Cô nghĩ linh tinh: "Bên chỗ anh còn 3 đồng 8, chỗ em có 2 đồng 7. Tụi mình còn 6 đồng rưỡi đó."
Cô vốn còn khoảng 1 đồng tiền dự phòng, vừa rồi lại nhận 1 đồng 7 lợi tức. Góp vào vừa đúng 6 đồng rưỡi.
Cô kín đáo nhét tiền cho Trần Thanh Phong, lại lấy mấy tờ giấy vừa nãy cầm ra thả lại vào trong túi xách anh, cũng không nói mới đi làm cái gì.
Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm thật sâu, chớp chớp mắt.
Khương Điềm Điềm "nặng nề" nói: "Đây là bí mật nhỏ của em!"
Cô lại nghĩ nghĩ rồi bổ sung: "Bí mật làm nên sự quyến rũ của phụ nữ."
Trần Thanh Phong phì cười, anh vén mái tóc hơi xoăn của cô bảo: "Em thôi đi nha!"
Anh cười chân thành: "Em yên tâm, chỉ cần em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi gì đâu. Có điều, bất kể làm chuyện gì thì cũng phải lưu ý cẩn thận, thói đời bây giờ hỗn loạn lắm."
Khương Điềm Điềm gật đầu ngay: "Em biết."
Cô bĩu môi, nói: "Anh cảm thấy em có thể làm gì được? Cái kiểu nhát gan sợ phiền phức thế này cơ mà."
Trần Thanh Phong lại bật cười: "Cũng hơi có lý đấy."
Khương Điềm Điềm không chút do dự vươn tay nhỏ véo mặt anh một cái.
Khuôn mặt Trần Thanh Phong vặn vẹo: "... Ối."
Anh vặn vẹo lấy lòng cô, Khương Điềm Điềm khẽ ngẩng đầu lên, trong lòng thì vui chết mà ngoài mặt cố giữ bình tĩnh: "Được rồi, đi thôi anh."
Trần Thanh Phong lưu loát đuổi theo, đây là lần đầu tiên hai người đến Cung Tiêu Xã trong huyện, nếu như nói hai đứa lúc ở bên ngoài là đồ nhà quê, thì hiện tại chính là quê hơn đồ nhà quê. Vừa tiến vào cả hai lập tức nhìn trái xem phải, rõ ràng trăm phần trăm là biểu hiện kiểu lần đầu tiên đến.
Loại người này nhân viên bán hàng cũng đã thấy nhiều, hơi bĩu môi, lộ rõ vẻ chê bai trên mặt.
Có điều Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng không thấy xấu hổ vì bị người ta xem thường, hai đứa chạy sang một bên, đứng trước quầy vải vóc, màu đen màu xám màu xanh đen, màu sắc trông vô cùng tối.
Khương Điềm Điềm: "Màu sắc này chìm quá, không phù hợp với con gái chút nào."
Trần Thanh Phong: "Đúng thế!"
Người bán hàng: "!!!" Cô ta đang muốn trả đũa lại thì thấy hai đứa nhóc nhà quê đã chuyển sang chỗ khác, bọn họ đứng trước quầy bán hàng tiêu dùng, sản phẩm bên này với công xã không khác biệt lắm. Nếu nói thật sự có khác biệt thì chính là chủng loại nhiều hơn một chút.
Khương Điềm Điềm: "Em còn tưởng mấy món trong huyện tốt hơn công xã nhiều chứ, xem ra cũng không có đâu."
Trần Thanh Phong tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy!"
Người bán hàng quầy này trợn trắng mắt, chỉ thấy hai người kia lại lẻn tới chỗ khác.
Khương Điềm Điềm: "Cái đồng hồ này cũng không tốt đến thế." Cô ở thời hiện đại có một cái đồng hồ Patek Philippe đó!
Trần Thanh Phong vẫn gật đầu như cũ: "Lại còn không phải à!"
Người bán hàng khóe miệng co giật.
Khương Điềm Điềm: "Chúng ta sang bên kia, bên đó có bán đồ ăn ngon."
Không có cái gì quan trọng hơn ăn uống.
Ăn không no thì sao còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
Hai người tiếp tục nhanh chóng vọt sang, đi tới quầy hàng thực phẩm, Khương Điềm Điềm: "Bọn em muốn mua kẹo..."
Nói thì nói thế thôi, chứ ánh mắt thì cứ dính lên trên bánh kem, mặc dù bề ngoài không thể so với thời sau này, nhưng Khương Điềm Điềm cảm thấy mình không dời mắt nổi.
Cô cũng ngửi được mùi thơm nữa đó, chắc chắn ăn ngon lắm.
Trần Thanh Phong quyết đoán hỏi: "Bánh kem bán thế nào?"
"1 đồng 2 một cân, từ nửa cân trở lên mới bán." Thái độ cũng tạm được!
Người bán hàng ở Cung Tiêu Xã trong huyện thái độ có thể tốt mới là lạ, có điều vị này thấy hai đứa nhà quê không biết quy củ chê bai từ bên trái sang bên phải, đến nơi này của mình thì lại bày vẻ mặt thèm thuồng. Loại cảm giác ấy có hơi khác biệt đó.
Giống như, quầy hàng của cô ấy so với mấy quầy khác tốt hơn, cao cấp hơn, quan trọng hơn.
Bởi vì có cảm giác như vậy nên thái độ chị ta vẫn còn tốt lắm.
"Xưởng thực phẩm hôm nay mới đưa đến, bánh kem xịn đó, làm bằng trứng gà và đường trắng. Không cần phiếu." Người bán hàng bổ sung một câu. Có điều, lòng cô ta cũng không cảm thấy hai đồ nhà quê này có thể mua, 1 đồng 2 một cân, đúng là không hề rẻ chút nào.
Phải biết rằng, hiện tại một cân thịt cũng mới có 8 mao thôi.
Bánh kem cho dù có ăn ngon thì cũng không sánh bằng thịt được!
Khương Điềm Điềm nhìn về phía Trần Thanh Phong, hai đứa đồng thanh nói: "Lấy một cân!"
Người bán hàng: "!!!"
Khương Điềm Điềm lại chỉ vào trong quầy hỏi: "Kẹo này bán thế nào ạ?"
"1 mao 1 bao, 10 cục kẹo."
Khương Điềm Điềm nghĩ nghĩ rồi nói: "Tụi mình mua 1 đồng đi, lấy 10 bao."
2 đồng 2 cứ ra đi đột ngột không kịp chuẩn bị trước như thế.
Người bán hàng: "Bộ hai đứa sắp kết hôn hả?"
Nếu không phải kết hôn thì bình thường không ai mua nhiều kẹo như vậy đâu.
Trần Thanh Phong cười: "Đang chuẩn bị ạ."
Đại khái vì nhìn hai đứa mua bánh kem đắt đỏ không chút do dự, thấy Trần Thanh Phong nhìn quanh nhìn quẩn, người bán hàng hạ giọng nói thêm vài câu với Khương Điềm Điềm: "Hiệu may trên lầu hai có áo lót mới tới đó."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô rất muốn mua!
Khương Điềm Điềm lập tức cười híp mắt: "Cám ơn chị gái!"
Cô kéo Trần Thanh Phong, cấp tốc vọt lên lầu. Khương Điềm Điềm: "Anh đưa hết tiền và phiếu vải cho em đi."
Trần Thanh Phong: "Được."
Khương Điềm Điềm: "Anh đứng đây chờ em đi!"
Mặt cô có hơi hồng, giống như quả táo đỏ mùa thu vậy.
Trần Thanh Phong cũng có phần đỏ mặt theo, anh nhỏ giọng: "Ừ."
Mặc dù không biết Khương Điềm Điềm mua cái gì, nhưng có thể đoán được thứ đồ con gái cần có. Trần Thanh Phong ngoan ngoãn đứng đấy không nhúc nhích. Khương Điềm Điềm thì lập tức đi tới quầy hàng. Áo lót và quần lót của cô đều vô cùng tệ, rách nát còn lộ cả mông. Cô vẫn luôn muốn đổi, nhưng không có cơ hội, lần này xem như vừa đúng dịp.
Thật ra dù coi là trong thành phố, các loại áo lót và quần lót cũng bán không được khá lắm, người mua quần áo may sẵn vẫn rất ít, về cơ bản đều mua vải vóc về tự làm. Nhưng chuyện này đối với Khương Điềm Điềm thật đúng là nắng hạn gặp mưa rào.
Đúng vậy, cô chính là một thành viên của đội xuyên qua vô dụng.
Không biết nấu cơm, không biết may quần áo, không biết làm việc.
Thiếu nữ mắc hội chứng tuổi dậy thì làm cái gì cũng không được, ăn cái gì cũng không đủ.
Khương Điềm Điềm dùng hết 2 đồng tiền và 2 tờ phiếu vải, đổi lấy 2 cái áo lót trắng tinh và 2 cái quần lót nhỏ. Lúc này mới thấy rõ điểm tốt của người gầy, ngay cả phiếu vải cũng có thể dùng ít đi một chút đó.
Khương Điềm Điềm đỏ bừng mặt rời đi, lại thần thần bí bí trở về, từ hai má đến lỗ tai nhỏ đều vô cùng đỏ.
May mà túi của Trần Thanh Phong không được xem là nhỏ, Khương Điềm Điềm quả quyết nhét nội y của mình vào một bên, nhưng mà có thể dự trước rằng lúc về nhà cũng không có mùi vị tốt mấy đâu. Có điều đồ nội y thì luôn cần giặt trước khi dùng.
Khương Điềm Điềm nói: "Em lại tốn 2 đồng, chúng ta còn ... 2 đồng 3."
Trần Thanh Phong: "Em còn muốn mua cái gì à? Dù sao tới cũng tới rồi."
Khương Điềm Điềm có hơi do dự, cô chần chừ nhìn Trần Thanh Phong: "Em muốn mua một bánh xà phòng, nhưng mà chúng ta không có phiếu xà phòng."
Trần Thanh Phong: "Cái này đơn giản thôi, em chờ đó."
Khương Điềm Điềm ôm túi Trần Thanh Phong, đứng một bên thì nhìn thấy Trần Thanh Phong lúc thì hỏi người này, lúc thì hỏi người kia, mà đúng là, tốn công trong chốc lát đã trở lại rất nhanh: "Đổi xong."
Trần Thanh Phong mừng lắm: "Anh tưởng phiếu lương thực đã xài hết, ai ngờ trong phiếu công nghiệp còn kẹp 2 tờ, vừa hay anh dùng 2 tờ phiếu đó đổi lấy 1 phiếu xà phòng."
Khương Điềm Điềm: "Vui quá đi!"
Hai đứa vui mừng hớn hở, nhưng xài tiền cũng vô cùng nhanh. Mới vừa nãy còn dư 2 đồng 3 mao đó, một loáng lại chỉ còn 1 đồng 8 mao.
Trần Thanh Phong: "Tiền xài cũng nhanh thật."
Khương Điềm Điềm cũng đồng ý gật đầu.
Chỉ có điều Trần Thanh Phong lại chóng vui vẻ bảo: "Tụi mình còn 1 đồng 8, cũng không ít! Ban đầu anh nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có 5 mao."
Nhóm hai thành viên lạc quan liều mạng cũng khônh vì xài hết tiền mà không vui, trái lại tay trong tay cùng đi ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy mấy người mang băng đeo tay màu đỏ đang chặn một nam một nữ, vênh váo hống hách mà nghiêm túc hỏi thăm, Khương Điềm Điềm lập tức rút tay mình ra.
Trần Thanh Phong cũng trợn mắt nhìn thẳng, có điều tốc độ hai người đi đường nhanh hơn một tý.
Đi được một khoảng, bọn họ lại nhìn thấy mấy người mang băng đeo tay đỏ đi qua, đại khái là đã thấy nhiều trong tiểu thuyết và phim truyền hình nên Khương Điềm Điềm vẫn khá sợ những người đó. Cô vội nói: "Chúng ta về đi anh."
Trần Thanh Phong gật đầu,"Đi, đi thẳng tới bến xe."
Về phần đi tới những nơi khác dạo một vòng, quả quyết từ bỏ.
Đúng là nội thành phức tạp, vẫn phải về nông thôn thôi.
Lúc đi bộ còn không rõ ràng, nhưng trên xe không gian kín, bánh bao thịt trong túi Trần Thanh Phong loáng thoáng có thể ngửi được một ít mùi thịt thơm. Khương Điềm Điềm thừa lúc không ai phát hiện, quả quyết mở cửa sổ xe ra.
Bọn họ thà rằng chịu lạnh để đổi ít an toàn.
Thật sự là thận trọng cẩn thận một trăm phần trăm.
Cũng may thời đại này ít người ngồi xe, người say xe cũng không phải số ít, rất nhiều người mở cửa sổ xe, cộng thêm mùi vị lộn xộn trên xe mà hương vị đồ ăn của hai người không lộ rõ lắm.
Đợi đến khi từ huyện trở về công xã, Khương Điềm Điềm mới thở ra một hơi thật sâu, nói: "Trong huyện thật là đáng sợ."
Trần Thanh Phong: "Bây giờ còn đỡ đó, hai năm trước mới càng thêm nghiêm ngặt."
Khương Điềm Điềm: "..."
Lúc này cô phải cảm ơn thân phận tám đời bần nông của mình.
Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm, bánh bao thịt hôm nay mua, anh có thể xin mang đi 3 cái được không?"
Khương Điềm Điềm: "Đương nhiên là được rồi, cũng không phải đồ của mình em, là hai người chúng ta cơ mà."
Cô cũng không phải người lòng tham không đáy đâu.
Mặc dù bánh bao thịt ăn thật ngon, nhưng không thể ăn một mình được.
Trần Thanh Phong: "Anh định cho chị một cái, về nhà lại cho cha cho mẹ mỗi người một cái. Có bỏ công thì mới có báo đáp! Lấy vật đổi vật."
Khương Điềm Điềm: "Được! Có điều anh phải giải thích thế nào? Cái này không có phiếu đâu mua được?"
Trần Thanh Phong cười hì hì: "Anh nói là nhà em tích cóp, đúng lúc lần này đến huyện mới dùng hết. Vừa hay lấy lòng được luôn."
Khương Điềm Điềm: "Vâng."
Cô lại lục ra một bao kẹo trong túi, nói: "Cái này cũng cho chị anh đi, cho mấy bé nhà chị ăn."
Trần Thanh Phong: "Ừ."
Hai người bàn bạc xong, Trần Thanh Phong dắt Khương Điềm Điềm đi tới Cung Tiêu Xã của công xã. Bọn họ nhiều đồ, lại nghĩ tới chuyện đông người phức tại, anh nói: "Em đứng đây chờ anh, đừng có đi vào nhé."
Anh đưa túi cho Khương Điềm Điềm đeo vai, sau đó tự cầm bánh bao thịt bọc giấy dầu và một bao kẹo đi vào hợp tác xã.
Bây giờ là tháng ba, hơn 5 giờ chiều trời gần tối, bọn họ 4 giờ rưỡi tan làm, thấy vẫn còn gần nửa tiếng, Trần Hồng đã bắt đầu suy nghĩ chờ lát nữa tối về nhà nấu gì ăn.
"Chị."
Trần Hồng ngẩn ra, nhìn thằng em út mình chạy tới.
"Sao em lại đến đây?"
Trần Thanh Phong tựa vào quầy, hớn hở: "Em nhớ chị lắm đó, không được đến thăm chị à?"
Trần Hồng trợn trắng mắt: "Đừng có làm cái trò này với chị nữa, thế nào? Em lại thiếu cái gì hả?"
Trong lúc nói, chị cắt một miếng bánh được bán trước mặt, đưa cho anh: "Cái này em mang về nhà giùm chị."
Sau đó cô ấy mượn 3 mao của chị gái quầy hàng bên cạnh để mua rồi cắt miếng bánh này cho mình. Thứ này cũng không phải của bọn họ, đương nhiên cần tính toán rõ ràng. Bằng không người khác thấy được thì sẽ nói họ giở trò sau lưng đấy.
Cho nên chưa có lần nào Trần Hồng tránh người khác cả.
Cũng bởi vì điều này mà tất cả mọi người đều biết Trần Hồng có một thằng em út chuyên ăn uống chùa.
Trần Thanh Phong cũng không thèm khách khí, chị anh cho anh, anh sẽ cầm, sau đó nói: "Chị, chị ra đây."
Trần Hồng đi tới một góc với anh, hỏi: "Làm sao? Có chuyện gì à?"
Còn nói: "Trong nhà có vấn đề sao?"
Trần Thanh Phong: "À không phải, chị, chị không mong nhà mình an ổn à! Trong nhà có chuyện gì được cơ chứ?"
Anh đưa giấy dầu cho Trần Hồng: "Cái này cho chị nè!"
Trần Hồng mở ra xem, có phần giật mình: "Trời đất, bánh bao thịt!"
Còn là bột mì nữa chứ!
Chị ngạc nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Em đã làm gì hả?"
Trần Thanh Phong: "Em có thể làm gì được! Điềm Điềm tìm được mấy tờ phiếu lương thực cha em ấy để dành trong nhà, bọn em suy nghĩ cũng không còn mấy ngày. Hôm nay mới đi đến huyện xài. Ầy, không phải là mua bánh bao à? Thế nào, chị, thằng em như này đủ hiếu thảo nhỉ! Có ăn ngon là nghĩ tới chị đầu tiên. À đúng rồi, còn có một bịch kẹo cho cháu trai và cháu gái em nữa. Để chúng nó nhớ kỹ lòng tốt của ông cậu đấy."
Trần Hồng: "..."
Cô ấy ngập ngừng khóe môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Qua một lúc lâu mới thì thầm: "Sao em có thể xài tiền của con gái được. Hơn nữa em đưa bánh bao cho chị, con bé biết không?"
Trần Thanh Phong: "Có gì mà không biết cơ chứ? Ôi không được, chị, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, bọn em tâm đầu ý hợp mới không thèm quan tâm mấy điều này đâu. Hơn nữa chính cô ấy bảo em mua nhiều thêm 1 bịch kẹo đó."
Trần Hồng: "..."
Chị nhìn thằng em trước mặt, có hơi cạn lời.
Cậu em cô thật đúng là lấy mặt lừa cơm.
"Sau này em phải tốt với con bé một chút đấy."
Trần Thanh Phong: "Đương nhiên rồi, vợ em mà, em không tốt với em ấy thì còn tốt với ai? Em cũng không phải thằng ngu. À đúng rồi, chị, bánh bao cho chị, tự mình ăn đấy, đừng cứ giữ cho chồng cho con làm gì. Bọn họ quen thói, sao họ cần được bồi bổ còn chị thì không cần? Chị nhìn mình cũng đã già như nào rồi kìa, đúng là lỗ to."
Vừa nãy còn rất cảm động, nghe tới cuối, Trần Hồng trợn mắt muốn đánh người.
Cô ấy suýt nữa đạp cho anh một cái, khẽ gằn: "Chị già chỗ nào? Thằng em khốn nạn này, muốn ăn đánh đúng không?"
Trần Thanh Phong: "Em ăn cái đó làm gì?"
Anh cười nhạo: "Chị, chị đúng là khờ."
Trần Hồng: "... !"
Muốn đập nó một trận.
Cô ấy hít thở thật sâu, nói: "Khương Điềm Điềm đâu?"
Trần Thanh Phong: "Còn ở bên ngoài, được rồi chị, em đi trước nha. Giờ về nhà trời cũng đã tối rồi."
Trần Hồng: "Chờ tý."
Cô ấy kéo Trần Thanh Phong đi tới quầy hàng khác, nói: "Chị Tuyết ơi, cho em một bao đường đỏ, thêm một bao bánh quy nữa nha, ngày mai em đưa tiền cho."
Người bán hàng tên "Tuyết" liếc mắt nhìn Trần Hồng đầy đồng tình, đưa đồ cho cô ấy.
Có nhà mẹ đẻ gây trở ngại, có thằng em trai không đàng hoàng, đúng là khá khổ đấy!
Trần Hồng có hiếu thắng thì làm được gì?
Nhà mẹ không dùng được.
Cô ta đồng tình nói: "Đây."
Khương Điềm Điềm chờ mãi, mới thấy Trần Thanh Phong xách đồ ra, anh vui vẻ: "Em nhìn nè, anh đã nói chị anh không phải loại người muốn lấy không đồ người khác mà. Ăn khế trả khế, chị anh xưa nay luôn thực dụng nhất."
Khương Điềm Điềm hết sức cảm động: "Chị thật là người tốt quá đi."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Chị đúng là người tốt, có điều hơi ngốc."
Khương Điềm Điềm: "..."
Lúc này trời đã sắp tối rồi, hai đứa cũng không dây dưa nữa, dừng ở Cung Tiêu Xã một lúc đã nhanh chóng đi về phía đại đội Bội Thu. Lộ trình 2 tiếng đúng là rất mệt, đi chưa được bao xa đã cảm giác trời dần đen.
Khương Điềm Điềm nhích lại gần người Trần Thanh Phong, có hơi sợ.
Đường núi hoang vắng thì sao mà không sợ được.
Trần Thanh Phong cảm nhận được động tác nhỏ này của cô, dừng chân, ngồi xổm xuống: "Lên đây."
Khương Điềm Điềm: "Ý?"
Trần Thanh Phong: "Ý cái gì mà ý, anh cõng em."
Khương Điềm Điềm liền vui vẻ leo lên lưng Trần Thanh Phong, cô nói: "Nếu anh mệt mỏi thì phải nói với em nha."
Trần Thanh Phong: "Mệt cái gì mà mệt! Em nhẹ cứ như khói ấy."
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng nở nụ cười, cô dán lên lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào, thì thầm: "Anh Tiểu Phong, anh thật tốt."
Trần Thanh Phong phì cười, hỏi: "Em đã từng nghe chuyện Tây Du Ký chưa?"
Khương Điềm Điềm đáp ngay: "Nghe rồi."
Trần Thanh Phong: "Em cảm thấy anh có giống Trư Bát Giới cõng vợ không?"
Khương Điềm Điềm bật cười hì hì, cô véo tai anh nói: "Tự anh chửi mình là heo nha."
Trần Thanh Phong cười hớn hở: "Bây giờ thịt heo đắt đến độ nào! Em nghĩ làm heo mà dễ hả."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trần Thanh Phong: "Có phải em hơi sợ bóng tối không?"
Khương Điềm Điềm: "... À, không hẳn, hơi sợ tí thôi."
Trần Thanh Phong: "Bé hư miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Anh tằng hắng, bảo: "Anh hát cho em nghe nhé? Thế thì chúng ta sẽ nhanh về tới nhà."
Khương Điềm Điềm: "Được!"
"Ngôi sao lấp lánh..." Anh nhanh chóng hát lên, giọng chàng trai trẻ rất trong, lúc cất tiếng hát có tư vị rất đặc biệt. Khương Điềm Điềm vui vẻ ôm anh.
Hai người đi trên con đường núi yên tĩnh, cũng không biết vì sao Khương Điềm Điềm lại nhớ về lúc mình còn bé.
Hồi ấy, cô bé vừa chuyển từ nhà mẹ đến nhà cô, bà đối xử với cô rất tốt, tỉ mỉ chu đáo. Điềm Điềm thật sự rất vui, cô nghĩ bản thân muốn gọi bà ấy là "mẹ". Cô bé không cần mẹ mình nữa, muốn gọi cô là mẹ thôi.
Thế là Điềm Điềm lén trốn trong thư phòng luyện tập. Tập làm sao để gọi "mẹ". Vậy mà ngay lúc ấy, cô nhìn thấy cô mình đi vào thư phòng, cô và chú đang nói chuyện, bọn họ không thấy cô bé cũng đang ở đó. Hai người nói: "Phải đối xử tốt với Điềm Điềm, nó chính là thần tài nhỏ đấy. Một khi không tốt với nó, anh em sẽ không cho chúng mình nuôi, còn lấy được nhiều tiền như vậy ở đâu nữa."
Mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng mặt Khương Điềm Điềm đã thoáng tái nhợt, cô bé hiểu, không phải cô thật sự thích mình.
Bà ấy "thích" cô là bởi vì cô là "thần tài nhỏ", là vì cô đáng tiền.
Cái thế giới ấy, không có ai thật sự thích cô cả.
Nhưng nơi này lại khác, ở đây, có anh Tiểu Phong thật lòng thích cô.
Từ bé đến lớn, cô rất nhạy cảm với chuyện này. Người khác có thích cô thật lòng hay không, cô sẽ lập tức cảm nhận được.
Cô hiểu, anh Tiểu Phong rất thích mình.
Khương Điềm Điềm đưa tay ra, ôm cổ anh thật chặt, nói nghiêm túc: "Em cảm thấy mình của hôm nay có hơi khác với em của hôm qua rồi."
Trần Thanh Phong bật cười trong trẻo, anh đi trên đường núi, xóc xóc cô, hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Trán Khương Điềm Điềm chống lên gáy anh, cười khanh khách, đáp giòn giã: "Tình cảm nhiều hơn rồi nè."
Cô cười tươi rói: "Giống như, khi cùng nhau mua mua mua thì càng thêm thăng hoa á, tình cảm trở nên nhiều hơn một chút so với hôm qua. À không, nhiều hơn hai chút cơ."
Khóe miệng Trần Thanh Phong trong nháy mắt nhếch lên thật cao, anh nói: 'Vậy thì, ngày mai sẽ trở thành ba chút nha!"
Khương Điềm Điềm bật cười khúc khích, nói giọng bảo: "Được! Ngày mai em sẽ càng thích anh nhiều hơn! Càng ngày càng thích anh. Anh cũng phải vậy đó nha!"
Trần Thanh Phong: "Được!"
Anh nghiêm túc: "Anh mỗi ngày đều sẽ thích em hơn."
Khương Điềm Điềm vui vẻ: "Rất tốt rất tốt luôn!" Cô dùng sức ôm anh, cọ cọ sau gáy.
Trần Thanh Phong bị cô siết chặt, trợn trắng mắt lè lưỡi: "... Ối, ồi ôi, em muốn siết chết anh rồi..."
Khương Điềm Điềm: "Phì!"
Cô vội buông ra, ngoan ngoãn: "Xin lỗi anh."
Trần Thanh Phong: "Vậy em hôn anh một chút đi! Anh sẽ tha thứ cho em!"
"Không làm đâu!" Cô cao giọng, lớn tiếng bảo: "Em không làm đâu nhá! Anh xấu quá đi!"