Thạch Hạo thầm than, cuối cùng hắn bất đắc dĩ đi thỉnh giáo chủ Cấm khu.
Vốn hắn rất tự phụ, hi vọng chính mình sẽ đánh vỡ giam cầm và một đường hát vang tiến mạnh, nhưng hiện tại đành phải đi thỉnh giáo người khác.
Hắn không hiểu mình vô cùng mạnh mẽ, đạo hạnh tinh tiến, vô địch thiên hạ trong cảnh giới Độn Nhất thế nhưng lại không cách nào bước ra một bước mang tính then chốt kia.
Chủ Cấm khu im lặng, đừng nói là kỷ nguyên này mà ngay cả kỷ nguyên Tiên cổ cũng chưa hề có Chí Tôn nào dưới năm trăm tuổi cả, cần phải dùng năm tháng để đánh bóng, để gột rửa.
"Ngươi quá nóng vội."
Chủ Cấm khu chỉ có thể thở dài, hắn không có ý định dùng bản thân để nêu lên ví dụ, bởi vì nếu như so sánh với người trẻ tuổi hơn ba mươi mấy tuổi đang có ý định trở thành Chí Tôn này thì quá đả kích người.
"Ta sao không nóng lòng chứ, ở thượng giới đại chiến không ngừng, ai biết khi nào sẽ bị vật chất hắc ám ăn mòn hoàn toàn chứ, ta nhất định phải trong thời gian ngắn nhất phải quật khởi!"
Thạch Hạo kiên định nói.
"Cảnh giới Chí Tôn, ngươi có biết từ xưa tới nay trên thế gian này chưa hề xuất hiện Chí Tôn nào dưới năm trăm tuổi cả, ít nhất là một hai kỷ nguyên gần đây không hề có!"
Chủ Cấm khu nói.
Thạch Hạo yên lặng, lẽ nào yêu cầu của hắn quá cao ư? Không hỏi hỏi: "Thật không có ạ?"
Chủ Cấm khu không nói gì cả, ngươi đang sỉ nhục tiền nhân à?
"Tại sao lại không có chứ?"
Thạch Hạo không hiểu hỏi.
"Thực ra cũng có người đã tới đỉnh cao nhất của Độn Nhất, thế nhưng cũng giống như ngươi, đều dừng lại ở mức độ này và rất khó tinh tiến được, mãi cho tới một khoảng thời gian sau mới lên cấp, chủ yếu bởi vì, muốn trở thành Chí Tôn cần phải có rất nhiều kinh nghiệm, đó không riêng là tích lũy của sức mạnh, ngưng tụ của pháp lực mà là mài giũa của tâm linh."
Chủ Cấm khu giải thích.
"Cụ thể như thế nào ạ?"
Thạch Hạo có chút lo lắng, luôn cảm thấy thời gian không hề chờ đợi hắn, thời gian dành cho hắn không được nhiều, không thể vọt lên tận trời và đứng ngang hàng với những đại nhân vật kia thì khả năng hắn không có cơ hội nữa.
"Muốn vào cảnh giới Chí Tôn thì cần phải thể ngộ nhân sinh bách thái, cần phải sinh hoạt trong hồng trần xô bồ, phải không nhừng luyện tâm, sau cùng, chớp mắt tâm được giải thoát gông xiềng được mở ra thì ngươi liền đứng ở đỉnh cao nhất của Nhân đạo, và trở thành Chí Tôn."
Chủ Cấm khu nói.
"Cần phải sinh hoạt trong hồng trần bách thái à?"
Thạch Hạo nhíu chặt lông mày, hắn cảm thấy việc này quá phiền phức, phải tốn thời gian bao lâu chứ.
Tuy rằng hắn cũng biết, việc luyện tâm như thế này là cả một quá trình thế nhưng vẫn cảm thấy thời gian không đủ cho hắn.
Chủ Cấm khu nói: "Đạo tu hành có một ít cửa ải lớn rất đặc biệt, cần chính là những điều kiện hà khắc để phát động thì mới có thể thông qua cửa ải cuối cùng, cảnh giới Chí Tôn chính là một cảnh cuối cùng của lĩnh vự Nhân đạo, tất nhiên sẽ khó vượt qua rồi."
"Vì sao sinh linh hắc ám kia lại có thể bỏ qua việc luyện tâm, chỉ cần tích góp đầy đủ sức mạnh, huyết dịch đủ tinh khiết thì có thể đột phá?"
Thạch Hạo nhắc tới loại sinh vật kia.
Mấy năm qua hắn vẫn luôn cẩn thận tiếp xúc với máu hắc ám kia thế nhưng vẫn chưa thật hoàn toàn dùng thứ máu này để gột rửa.
Đồng thời hắn cũng tạo nên một bộ thân thể khác chậm rãi thích ứng với máu hắc ám chứ chưa có dung hợp trực tiếp.
"Những sinh vật kia chỉ mạnh về sức mạnh, là nô binh không thể có thành tựu gì khác được, thứ được gọi là tiến quân vào cảnh giới Chí Tôn cũng chỉ là về sức mạnh mà thôi, hoa trong gương trăng trong nước, không thể xem là thật được. Chỉ có hạt giống hắc ám, những chủng thiên tuyển đặc biệt tương đối đặc thù kia mới có thể tiến cấp, thế nhưng nếu như tra cứu kỹ thì trong việc này sẽ rất khủng khiếp!"
Chủ Cấm khu nói vài câu như thế, hiển nhiên có một số việc hắn không có nói hết.
"Ta đi luyện tâm vậy!"
Thạch Hạo rời đi, khi thì ở hạ giới lúc thì lại lên Ba ngàn châu, tất cả đều có bóng hình của hắn.
Trong mười năm sau đó hắn không ngừng hóa thân ở hồng trần, từng làm thầy giáo, từng làm người hái dâu, từng làm chủ chăn nuôi, cũng từng đi ăn xin...
Thạch Hạo trải qua cuộc sống xô bồ ở hồng trần, dấn thân vào trong từng lĩnh vực một để trải nghiệm nhân sinh bách thái.
Mười năm sau, hắn trở về.
Đáng tiếc hắn vẫn thất bại, vẫn không thể tiến cấp được.
"Lại luyện tâm!"
Thạch Hạo suy tư những chuyện đã qua tầm vài tháng rồi lại lần nữa lên đường, không còn tu hành nữa mà đi tới đâu sẽ quan sát tới đó, du lịch khắp các danh sơn đại xuyên.
Trong lúc này, tuy rằng hắn rất muốn tu luyện thế nhưng đã bỏ xuống tất cả, không có để tâm tới nó nữa, cứ bồng bềnh theo hồng trần, theo sóng cuốn đi.
Đáng tiếc, lại mười năm sau khi hắn trở về vẫn không thể trở thành Chí Tôn được.
Thạch Hạo thở dài, hắn không thể bình tĩnh được nữa nên lại đi gặp chủ Cấm khu.
"Ngươi đang có chấp niệm hơn nữa còn quá sâu, luôn muốn trở thành Chí Tôn, khát vọng đột phá cho bằng được, càng như thế thì càng không thể thành công."
Chủ Cấm khu lắc đầu.
Thạch Hạo im lặng, hắn luôn muốn trở thành Chí Tôn, nhanh nhanh vọt tận trời xanh, việc này làm sao có thể bỏ được chứ?
"Hơn nữa, chấp niệm của ngươi không ít, muốn đi dị vực cứu người, muốn sửa sang lại cuộc chiến, những chấp niệm này quá sâu, cửa ải như vầy ngươi làm sao vượt qua được chứ?"
"Không qua được thì cũng phải qua!"
Thạch Hạo cắn răng.
"Dưới tình huống này thì ngươi đã xem như nhập ma rồi, theo ta thấy, không bằng chặt đứt con đường của chính mình, rời khỏi thế giới tu sĩ và hòa nhập vào trong hồng trần."
Chủ Cấm khu nói ra những lời này.
Hơn nữa, âm thanh của hắn rất lớn, trang nghiêm và thần thánh tựa như đang cảnh tỉnh vây.
Thạch Hạo trầm mặc nhưng nội tâm đấu đá, hắn nắm chặt nắm đấm, thần sắc biến ảo không thôi.
Rất lâu sau hắn mới bình tâm trở lại rồi làm một đại lễ, nói: "Đa tạ tiền bối cảnh báo giúp ta tỉnh táo lại."
Thạch Hạo rời đi rất chậm, từ từ biến mất khỏi nơi này, hắn lại trở về Hoang vực, quay về Thạch thôn, từ sau ngày hôm đó hắn dần dần buông đi lòng tu hành, không nghĩ gì nữa, không còn để tâm tới việc này.
Trạng thái như này rất quái lạ, hắn tựa như quên đi phương pháp tu hành, rất nhiều bí thuật trong lòng như mờ đi vậy.
Lần này, không phải hắn cố ý không tu hành mà là tự mình gột rửa sâu trong tận nội tâm, bồi hồi giữa mất và được, tự giải thoát cho mình, cuối cùng là vứt bỏ toàn bộ, tạm thời hắn thoát ly khỏi giới tu luyện.
"Con trai, nhiều năm rồi con còn chưa bỏ xuống được hết à, chấp niệm sâu vậy luôn hay sao, ta và ba rất hi vọng con có thể kết hôn và sinh con đó."
Tần Di Ninh lên tiếng, lần nữa nhắc chuyện xưa.
"Phải vậy hay không thế, thì ra chấp niệm của ta nhiều như vậy luôn à, về phía phương diện sinh con đẻ cái mà ta cũng không thể thả xuống được, lo lắng quá nhiều mà."
Thạch Hạo thầm than.
Cuối cùng hắn ngẩn đầu, con mắt sáng ngời trong suốt, tựa như đã nghĩ thông một số chuyện, nói: "Con, có thể kết hôn."
Vợ chồng Thạch Tử Lăng ngạc nhiên rồi mừng rõ.
Nhiều năm qua bọn họ đã thừa nhận Vân Hi, một thiếu nữ Thiên Nhân tộc thanh lệ thoát tục từ thượng giới đi theo xuống đây, lúc Thạch Hạo bị phế bỏ thì không hề rời đi dù nửa bước, ngày ngày chăm nom Thạch Hạo.
Thạch thôn đều ngập tràn vẻ mừng rõ, sau khi tin tức truyền ra thì đám người lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cao hứng tới mức không thể nào nhịn cười được, trong thôn tựa như là ngày tết, hàng loạt tiếng cười vang chúc tụng.
Hiện giờ, có rất nhiều đứa nhỏ đã trưởng thành, đã cưới vợ sinh con, không ít người trong thôn đều hi vọng Thạch Hạo sẽ lưu lại dòng dõi, và hôm nay đã thành sự thật.
"Vân Hi, nàng đồng ý à?"
Thạch Hạo
"Lòng của đứa nhỏ kia ta biết chứ, nó sẽ đồng ý thôi, nếu không khi thân thể con xảy ra vấn đề lớn thì vẫn không rời không bỏ mà cùng con hạ giới chớ."
Tần Di Ninh đáp.
Thạch Hạo im lặng gật đầu.
Nói chung, có một số việc đầy bất đắc dĩ, thế nhưng cần phải đưa ra lựa chọn.
Hắn nhìn về nơi xa, một kỷ nguyên xa xa xăm như thế ư? Vậy khi thời gian lưu chuyển và bóng hình dưới gốc dâu lửa kia còn có hay không?
Hắn thầm than một tiếng, hắn tựa như nhìn thấy được những dâu lửa nở ộ khắp núi rừng, từng cánh hoa đỏ ửng bay lả tả về phương xa.