Ngải Huy trước tiên yểm hộ ba người lùi đến bên cạnh mập mạp.
Hắn chú ý tới chuyện Huyết kiến giống như cực kỳ không thích tới gần mập mạp, nhìn thoáng qua Mập Mạp đang siêng năng phun lửa, Ngải Huy nghĩ thầm, lẽ nào Huyết kiến cũng sợ lửa?
Đây là chuyện tốt.
Khương Duy cơ hồ hoàn toàn thoát lực, trọng cung của gã có lực sát thương kinh người, nhưng tiêu hao thể lực cũng cực kỳ kinh người. Tang Chỉ Quân còn có một phần sức chiến đấu, nhưng nhuyễn cung tơ vàng của nàng không đủ uy lực trừ phi dùng đến mũi tên hoặc chiêu thức đặc thù, nhưng dù vậy đối với đám Huyết kiến dày đặc chi chít trước mắt cũng chỉ có tác dụng rất hữu hạn.
Vương Tiểu Sơn tê liệt ngồi dưới đất, trong những người này thực lực của y là yếu nhất.
Quả nhiên, Huyết kiến không công kích ba người Khương Duy, xem ra mình đoán đúng. Hỏa diễm của Mập mạp có tác dụng khắc chế Huyết kiến, Mập Mạp thật quá hay! Cứ yên tâm mà tiếp tục phun đi nhé!
Ngải Huy nhìn mập mạp đầy tán thưởng, sau đó gọi: "Lâu Lan! Đi theo ta!"
"Ngải Huy, Lâu Lan tới rồi!"
Đã sớm nóng lòng muốn thử, Lâu Lan hô to một tiếng rồi sàn sạt biến thành một đám mây cát đi theo bên cạnh Ngải Huy.
Dưới mái tóc dài lay động, con mắt Sư Tuyết Mạn đỏ đậm, áo giáp lam trắng dính đầy huyết độc và bụi bặm, trường thương trong tay giống như những con sóng dữ cuồng bạo.
Truyền thừa mà nàng tu luyện là Vấn Thủy, Vấn Thủy lấy biến hóa mà xưng danh, cũng không phải thương thuật.
Nhưng bởi vì phụ thân, đối với thương thuật nàng đặc biệt yêu thích, từ nhỏ đã không ngừng khổ luyện. Thanh trường thương giống như mây trắng không nhiễm chút bụi trong tay này là lễ vật phụ thân từ tiền tuyến gửi về cho nàng khi nàng mười tuổi.
Trường thương có tên là Vân Nhiễm Thiên.
Lúc đó phụ thân đánh chết một con Tọa Vân kình, sau khi phân giải nó xong, trong đống xương cốt cao vút như thành tường, phụ thân chọn lựa một đoạn thẳng nhất, đẹp nhất làm thành thân thương.
Tọa Vân kình là hoang thú cường đại sinh hoạt ở chỗ sâu trên trời cao, thân thể khổng lồ dài đến vài dặm. Cả người chúng trắng như tuyết, tựa như một cái đảo nhỏ tuyết trắng bay trên bầu trời, càng dễ bị mọi người nhìn lầm như đám mây phiêu đãng trên cao.
Chúng có năng lực phi hành cực kỳ xuất sắc, không biết mệt mỏi rã rời, cả đời đều tìm kiếm trong biển mây. Chúng lấy mây làm thức ăn, những hoang thú ký sinh trong tầng mây, kể cả đám mây bị chúng hút vào trong bụng, trở thành thức ăn của chúng.
Nói chung, Tọa Vân kình sẽ không ly khai chỗ sâu trong bầu trời, cũng sẽ không chủ động tấn công nguyên tu, nhưng cũng có rất ít khi, chúng xuất hiện tại tầng trời thấp, tiêu diệt chúng có thể trông thấy tất cả mọi thứ.
Mỗi lúc như vậy, chính là một trận tai nạn.
Tọa Vân kình lấy mây làm thức ăn, xương kình tự tỏa ra từng tia từng sợi hơi mây nhè nhẹ.
Đầu thương lam sắc trong sáng giống như thủy tinh, nhưng đó là kiệt tác oanh động Ngũ Hành Thiên của phụ thân.
Ở gần nơi phụ thân đóng quân có cái hồ nước tên là Bảo Lam hồ, phong cảnh tú lệ, ông thích tu luyện bên bờ hồ. Mỗi ngày, phụ thân đều nhấc một thùng nước hồ, đổ vào trong vại nước, rồi dùng nguyên lực ép cho nước đến tình trạng không thể nén lại nữa.
Ngày thứ hai tiếp tục đổ thêm một thùng nước vào vại nước, tiếp tục nén lại. Hồ nước trong suốt xanh lam không ngừng bị ép nén, phẩm chất cũng trở nên càng ngày càng cứng rắn.
Hàng ngày lặp lại, trong ba năm, có đến một nghìn thùng nước hồ bị ông ép nén rèn thành một khối lam sắc tinh thể cao tầm nửa người. Đó là một loại tài liệu hoàn toàn mới, một loại tài liệu hoàn toàn do ông ấy sáng chế ra, bởi vì nó xanh thẳm như bầu trời hơn nữa phẩm chất cực trầm trọng, được xưng là Thiên Khung Thiết.
Thiên Khung Thiết tạo ra oanh động thật lớn, vô số người lúc đó điên cuồng tràn tới nơi đóng quân, quyết tâm bỏ ra số tiền lớn để một khối nhỏ Thiên Khung Thiết, nhưng mà tất cả đều bị phụ thân cự tuyệt. Lam sắc tinh thể cao bằng nửa người bởi vì không đủ hoàn mỹ mà không ngừng được mài dũa, cuối cùng còn lại một khối nhỏ, được ông ấy cho rằng đã hoàn mỹ không tì vết, chính là đầu thương Vân Nhiễm Thiên trong tay Sư Tuyết Mạn.
Bất luận là xương Tọa Vân kình làm thân thương, hay là Thiên Khung Thiết ở đầu thương đều là tài liệu hành thủy cực phẩm, Vân Nhiễm Thiên vừa xuất thế liền trở thành một trong những binh khí hành thủy cao nhất Ngũ Hành Thiên.
Dù cho tại thời buổi tiên huyết tung bay này, Vân Nhiễm Thiên y nguyên không dính một hạt bụi trần. Bất kể lúc nào, Vân Nhiễm Thiên đều như khích lệ nàng, nàng có thể cảm nhận được phụ thân đặt kỳ vọng cao vào nàng. Trong lòng nàng, phụ thân như một thiên thần hộ mệnh, bảo hộ mọi người.
Nàng hi vọng mình có thể giống như phụ thân, trợ giúp mọi người, bảo hộ mọi người.
Tiếng kêu rên ngoài cửa trở nên yếu ớt, âm thanh Huyết kiến gặm nuốt rất kích thích nàng, khiến nàng vô cùng phẫn nộ.
Đúng vậy, nàng hiểu rõ vì sao mình phẫn nộ như thế.
Nàng từng kiêu ngạo với thực lực của mình, tin tưởng vững chắc mình có thể trở nên giống như phụ thân. Thế nhưng khi nguy hiểm thật sự đến, mình căn bản không cách nào làm được như phụ thân, vô lực bảo hộ mọi người, ngay cả chính mình. . . cũng thành trói buộc cho người khác.
Một thiếu nữ tu luyện hành thuỷ, lúc này lại giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt không chút nào e sợ.
Sư Tuyết Mạn phát uy, Ngải Huy tức thì cảm giác áp lực nhỏ đi rất nhiều, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Sư Tuyết Mạn giờ hoàn toàn đánh đến điên rồi, trong lòng âm thầm chép lưỡi, đứa con gái này thật hung mãnh a!
Quả thực là hình nhân cốt thú a!
Ngải Huy quyết định cách Sư Tuyết Mạn xa một chút, đứa con gái này đã giết đến đỏ cả mắt rồi, nếu như tới gần, không cẩn thận bị một thương đâm xuyên như mứt quả thì cũng không nói lý được gì rồi.
So với Sư Tuyết Mạn, biểu hiện của Đoan Mộc Hoàng Hôn không có bạo lực như vậy, trái lại có chút thong dong. Biểu hiện của Đoan Mộc Hoàng Hôn so với mấy ngày hôm trước tựa như hai người khác nhau, tuy rằng không có làm được hiệu suất kinh người như Ngải Huy, nhưng cơ bản không có thất bại.
Thanh Hoa trong tay Đoan Mộc Hoàng Hôn khiến Ngải Huy sinh ra cảm giác kinh diễm.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trông thấy Thanh Hoa của tên vô tình vô nghĩa, nhưng trước đây, Thanh Hoa và tên vô tình vô nghĩa trời ơi này không có khác biệt gì. Nhìn qua thì rực rỡ nhưng thực tế không có tính sát thương lắm, tối thiểu là Ngải Huy nhìn rất chướng mắt.
Nhưng hiện tại Thanh Hoa trên tay tên vô tình vô nghĩa lại rất không giống trước, chỉ một chữ, dị!
Không biết từ nơi nào toát ra, cũng không biết co rụt về nơi nào. Rõ ràng cho rằng sẽ công bên trái, không biết lúc nào dây Thanh Hoa đã đến bên phải, dị đến không thể dị hơn!
Biết rõ tên gia hỏa này rồi a!
Nhân phẩm không tốt cái đầu trái lại không tệ a.
Không bao lâu, Ngải Huy liền nhìn ra sự lợi hại của Thanh Hoa, biến hóa khó lường, cơ hồ có thể khởi xướng công kích theo góc độ tùy ý, hơn nữa có thể bao phủ phạm vi khá lớn.
Tên gia hỏa này đã hiểu biết một chút phối hợp. . .
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ngải Huy, Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn qua mềm mại, nhưng mà vừa dị vừa trơn, phạm vi khống chế lại lớn, thực sự quá thích hợp phối hợp cùng người khác.
"Vô tình vô nghĩa! Chú ý phối hợp!"Ngải Huy quát lớn.
Đột nhiên nghe thấy Ngải Huy la lớn như thế, Đoan Mộc Hoàng Hôn thiếu một chút sặc hơi.
Vô tình vô nghĩa. . . Tên chết tiệt! Đã thế lại còn gọi gã là vô tình vô nghĩa ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Trong lòng rít gào, tựa như dung nham sôi trào, xông thẳng cửu tiêu, lời đến bên mép lại biến thành: "Phối. . . Phối hợp thế nào?"
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Vì cái gì mình lại nói ra câu nói chết tiệt như thế? Làn da tuyết trắng của Đoan Mộc Hoàng Hôn tức giận đến đỏ bừng.
"Chạng Vạng đồng học, Lâu Lan biết phối hợp a, có thể làm như này."
Lâu Lan đang lơ lửng trên không trung như đám mây cát, bỗng nhiên tụ tập thành một dòng nhỏ, biến thành dây thừng không trung, hướng tới con Huyết kiến đang nhào tới Ngải Huy không có chút phòng bị, thân thể đột nhiên gập lại, kéo ngã dưới chân Ngải Huy.
Soạt!
Một ánh kiếm từ dưới kéo lên, con Huyết kiến bị ánh kiếm chia làm hai.
"Còn có thể như này!"
Âm thanh Lâu Lan còn không có dừng, con Huyết kiến đang dốc hết sức vọt mạnh tới đột nhiên trước mắt hiện ra một màn cát che chắn tầm mắt. Nhưng màn cát mỏng manh thế nào có thể ngăn cản nó?
Phanh, con Huyết kiến hung hãn khí phách phá tan màn cát.
Nghênh tiếp nó chính là một ánh kiếm.
"Còn có thể như này!"
"Như này!"
"Như này!". . .
Đoan Mộc Hoàng Hôn trợn mắt há mồm nhìn Lâu Lan biểu diễn, quả thực tầng tầng lớp lớp ám chiêu, mỗi một chiêu đều không có uy lực gì đáng nói, nhưng đều khiến con Huyết kiến bị bất ngờ.
Ngải Huy càng lợi hại hơn, chỉ cần có một chút sai lệch, kiếm quang của hắn liền giống như cá mập ngửi được mùi tanh, như chủ nợ ngửi được mùi tiền. . .
Chết tiệt! Thế nào mình lại nghĩ đến chủ nợ . . .
Đoan Mộc Hoàng Hôn trong lòng chửi ầm lên, nhưng không thể không thừa nhận, Ngải Huy và Lâu Lan phối hợp khăng khít, ăn ý khiến người khác phải giật mình.
Lúc trước hiệu suất của Ngải Huy đã rất cao, Long Tích Hỏa trong tay không dừng lại chút nào, vung lên một cái lại một cái vòng sáng, âm thanh rung động trầm thấp không dứt bên tai, trong vòng sáng từng con Huyết kiến bị quấy nát.
Hiện tại . . . là giết gà sao?
Trong thời gian ngắn ngủi, trên mặt đất đã tăng thêm hơn mười cái thi thể Huyết kiến. Ám chiêu của Lâu Lan, thiên kì bách quái, đủ thứ đủ loại, khó lòng phòng bị. Mà năng lực tận dụng kẽ hở của Ngải Huy càng khiến người khác há miệng ngạc nhiên, không có kiếm nào thất bại.
Khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy nghi hoặc chính là, hiện nay thổ tu đã lợi hại đến mức có thể tạo thành Sa Ngẫu âm hiểm như thế rồi sao? Chẳng lẽ là mình quá lâu không có quan tâm tới động thái mới nhất hiện nay của thổ tu rồi?
Bất quá hình như cũng không phải khiến người khác kinh ngạc quá, chỉ có Sa Ngẫu âm hiểm như vậy mới cấu kết với tên chết tiệt kia cùng làm việc xấu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Thiệt thòi cho mình, trước đây còn cho rằng Lâu Lan là cái Sa Ngẫu trong sáng!
Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn âm trầm, trong lòng cười nhạt, cuối cùng ngụy trang của các ngươi bị ta thấy rõ rồi!
Đoan Mộc Hoàng Hôn ta là nam tử quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng những sinh vật âm u dơ bẩn các ngươi!
"Xem vậy hiểu chưa? Học được chưa? Tới thử xem!" Ngải Huy vừa vung kiếm vừa lớn tiếng hỏi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không hề bị xúc động, trong lòng cười nhạt.
"Như vậy cũng không hiểu được ?" Ngải Huy có chút giật mình với ngộ tính của Đoan Mộc Hoàng Hôn, tên gia hỏa này thật sự là thiên tài sao?
Ha hả, khích tướng, phép khích tướng cấp thấp ấu trĩ như thế lại dùng với ta, thực sự là ngu xuẩn! Đoan Mộc Hoàng Hôn thầm cười nhạt.
"Lâu Lan chúng ta làm lại một lần, hắn ngộ tính hơi kém." Ngải Huy đành phải nói.
Ha hả, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc lừa sao? Ta đã sớm nhìn thấu các ngươi rồi! Đoan Mộc Hoàng Hôn tiếp tục âm thầm cười nhạt.
"Không thành vấn đề. Lâu Lan tới đây! Chạng Vạng đồng học, phải nhìn cho kỹ nghe, học một lần không biết cũng không sao, Lâu Lan có thể tiếp tục biểu diễn!"Lâu Lan lớn tiếng cổ vũ.
"Chúng ta có thể như này!"
"Như này!"
"Như vậy!". . .
"Chạng Vạng đồng học còn chưa có học được sao? Không nên ủ rũ! Lâu Lan lại đến . . . Di, không còn Huyết kiến rồi . . ."
Đã sắp nổi điên, cuối cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn nhịn không được gào lên như sấm: "Đủ rồi! Để ta!"
Ba! ba! ba!, không ngừng có Huyết kiến từ bên ngoài ngõ hẻm nhảy lên tường vây. Gặm xong thi thể ở bên ngoài, Huyết kiến bị mùi máu tươi nồng nặc trong đạo trường hấp dẫn.
Trong nháy mắt, trên tường vây là một mảng đỏ rực, dày đặc chi chít Huyết kiến với ánh mắt hung dữ độc địa nhìn chăm chú khiến mọi người sợ hãi.
Ngải Huy thoáng ngây người, rồi kịp phản ứng lại, hắn rón ra rón rén đi qua bên cạnh Đoan Mộc Hoàng Hôn lui về sau, vừa nhỏ giọng nói: "Được! Ngươi lên đi."
Đoan Mộc Hoàng Hôn: ". . ."