Chương 178: Bị mắng thảm (2)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 20:17:18

- Haiz-... Nói thật, ta cũng không quản được hắn, đừng nhìn ta là tông chủ, cảnh giới cao hơn hắn, nhưng mà, nếu thật sự đánh nhau, ta có thể sẽ thua, cho nên hắn bình thường cũng không quá nghe lời ta! Hướng Vấn Thiên thở dài nói: - Thực ra, nếu như sư đệ không phải vì chuyện của Tú Ngưng sư muội, e là đã sớm đột phá đến Võ Đế rồi! - Haiz, không nói những chuyện này nữa, hay là chúng ta đi hỏi Dương Chưởng quỹ thử xem tên lùn chết tiệt đó nên đánh như thế nào! Tần Minh nhìn mọi người nói! - Ta nghĩ, các ngươi đừng nên đi hỏi thì hơn! Lúc này Trần Lâm lên tiếng nói! - Vì sao? Mấy người đồng thanh nói! - Ta sợ các ngươi sẽ bị hắn mắng chết! Giọng nói của Tiểu Bạch từ trên quầy truyền đến! Tiểu Bạch nói xong duỗi lưng một cái, nhảy xuống khỏi quầy, đi tới trước máy quay thưởng. Mọi người hứng thú, vì sao bọn họ lại nói như vậy? Làm sao lại bị mắng đến chết? - Cái này... Bạch gia, chúng ta làm sao lại bị mắng chết được? Ngươi nói cho chúng ta biết một chút đi? Tần Càn tò mò hỏi! - Thiên Thiên! Tiểu Bạch hướng ra phía ngoài hô một câu, bảo Thiên Thiên đang ở ngoài cửa vào cùng nhau chơi máy quay thưởng. Sau đó lại nhìn Tần Càn nhàn nhạt nói: - Gà mờ! - Cái gì!!! Đầu óc Tần Càn lúc ấy liền đình chỉ hoạt động, vị Bạch gia này, sao lại nói chuyện như vậy? Không chỉ Tần Càn, những người khác cũng là vẻ mặt mơ hồ. - Chỉ như vậy mà cũng muốn chủ nhân nói? Thật sự là ngây thơ! Tiểu Bạch nói một câu khó hiểu, làm cho mọi người càng thêm mê hoặc. - Dương Chưởng quỹ!!! Lúc này thanh âm của Hứa Nguy vang lên, hắn hướng Dương Phong đang ở ngoài cửa hàng hô to! Dương Phong nghe thấy trong cửa hàng có người gọi hắn, nhíu mày, cực không tình nguyện đứng dậy, đi vào trong cửa hàng, nhìn Hứa Nguy nói: - Chuyện gì? - Cái đó... Dương Chưởng quỹ, là như vầy, chúng ta muốn biết phải đánh như thế nào mới có thể đánh bại tên Thiết Chùy Ải Nhân kia! Hứa Nguy nhỏ giọng nói. Dương Phong nhìn Hứa Nguy, sau đó nhìn Hướng Vấn Thiên, Tần Minh, Tần Anh. - Các ngươi cũng muốn biết? - Ừm ừm. Mấy người vội vàng gật đầu!!! Kẻ ngốc mới không muốn biết! - Dương Chưởng quỹ, tên Thiết Chùy Ải Nhân đó có đặc điểm gì? Vì sao ta ở trong tay hắn ngay cả ba chiêu cũng không đỡ nổi? Tần Minh cũng không sợ mất mặt mũi, nói thẳng ra tình hình thực tế của mình! Lúc này Tiểu Bạch, Trần Lâm và Hổ Thiên Thiên vừa mới đi vào, khóe miệng hơi nhếch lên, chuyện sắp sửa phát sinh đã rõ mười mươi. - Thật sự là gà mờ, lớn như vậy rồi, ngay cả một tên lùn cũng không đối phó được, thật sự là sống uổng phí bao nhiêu năm. Dương Phong rất khó chịu, bản thân đang nằm nghỉ ngơi thật tốt, vậy mà bị gọi dậy, còn phải trả lời những vấn đề nhàm chán này. Nghe được Dương Phong nói, đầu óc mọi người lập tức không xoay chuyển kịp, choáng váng! Dương Phong không quan tâm bọn họ có biểu hiện gì, tiếp tục nói: - Chẳng lẽ đầu óc của các ngươi bị úng nước hết rồi sao? Não đâu? Bị tắc à? Những năm nay đều sống uổng phí rồi sao? Chỉ là một tên Thiết Chùy Ải Nhân mà thôi, lại có thể khiến cho những vị tông chủ, Vương gia các ngươi biến thành bộ dạng như vậy, thật sự là vô dụng! Trong đầu mọi người bắt đầu ong ong ong vang lên! - Đối thủ đơn giản như vậy, chỉ cần động não một chút là có thể vượt qua, gà mờ như các ngươi chỉ biết khóc lóc sướt mướt, những tên chỉ biết hưởng thụ như các ngươi chắc là đều để quên não ở nhà rồi! Miệng Dương Phong giống như súng máy, không ngừng phun ra những lời lẽ cay độc, công kích bọn họ! Hiện tại những người này không chỉ đầu óc ong ong vang dội, ngay cả mắt cũng bắt đầu tối sầm lại! - Triệu lão già kia ngày đầu tiên đã có thể đánh cho tên Thiết Chùy Ải Nhân đó phải lui về phía sau, còn các ngươi? Thật sự là quá gà mờ, gà mờ đến mức không có thuốc nào cứu chữa nổi. Những kẻ tự xưng là đệ tử hào tộc, đệ tử Thiên Tông các ngươi, rốt cuộc thì có gì khác biệt so với đám gà mờ kia? Dương Phong chỉ ngón tay về phía đám người lão An, Vương bàn tử mới từ trong bí cảnh thí luyện đi ra. - Cái... Liên quan gì đến chúng ta? Lão An và Vương bàn tử cũng ngây người! - Chẳng lẽ các ngươi không biết cái gì gọi là phán đoán sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết không thể cứng đối cứng sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết né tránh sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết lợi dụng sơ hở của đối thủ sao? Dương Phong nhìn thấy có mấy người suýt chút nữa khóc thành tiếng, cũng không muốn tiếp tục đả kích bọn họ nữa. - Nói nhiều như vậy với đám gà mờ các ngươi cũng vô dụng, chờ khi nào các ngươi tìm được não rồi hãy nói chuyện, nếu như không tìm được, vậy thì tiếp tục vào đó chịu ngược đãi đi, bị ngược đãi quen rồi tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Nói xong, hắn đi ra khỏi cửa hàng, đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu lại nói với mấy người: - Sau này những chuyện chỉ cần động não một chút là có thể giải quyết, thì đừng có hỏi ta nữa, đừng lãng phí thời gian của ta! Nói xong, Dương Phong trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng, nằm xuống cái ghế dài. Qua một lúc lâu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, hai mặt nhìn nhau! - Haiz- quả nhiên, không nghe lời người già, tự chuốc lấy thiệt thòi mà! Tần Minh lắc đầu, bị mắng cho một trận tơi bời! Những người trẻ tuổi kia đều nhìn về phía Hứa Nguy, Hứa Nguy thiếu chút nữa khóc lên, liên quan gì đến ta chứ, chẳng phải các ngươi cũng muốn biết sao? Đám người lão An, Vương bàn tử càng thêm im lặng, bọn họ cái gì cũng không biết, vậy mà bị mắng cho một trận gà mờ, thật sự là tai bay vạ gió! - Chậc chậc... Thế nào? Bị mắng sướng không? Tiểu Bạch cười trên nỗi đau của người khác mà nói. - Nhưng mà, nghe cũng rất sảng khoái! Hổ Thiên Thiên lên tiếng nói! Mọi người: - ...