Chương 17: Vu Thanh Hàn Đến 1

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Chân Minh Châu rốt cuộc cũng sắp nghênh đón nhóm khách "bình thường" đầu tiên. Cô cảm động đến phát khóc, homestay của cô cuối cùng cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nghĩ lại một chút homestay của cô trang hoàng mất đến 300 vạn, thật khiến người khác đau lòng mà. Tính đi tính lại thì cô cảm thấy môn toán của mình chắc do giáo viên thể dục dạy. Bất quá chỉ cần có khách là được rồi. Homestay Xuân Sơn của Chân Minh Châu phòng được thiết kế cùng một kiểu, tổng cộng có 28 phòng. Nếu tính luôn bữa sáng thì một phòng giá 166 tệ. Theo lời Triệu Xuân Mai thì bọn họ sẽ bao cả homestay, cô sẽ chuẩn bị luôn cả ba bữa ăn. Mặc dù bọn họ không có quá nhiều yêu cầu nhưng vẫn muốn có thịt cá, bốn món mặn một món canh. Sau khi hai bên thương lượng thì Chân Minh Châu thu 300 tệ một phòng bao cả ba bữa ăn. Như vậy một tuần chính là 58800 tệ, Chân Minh Châu bỏ đi số lẻ chỉ thu 55000 tệ. Không phải Chân Minh Châu sốt ruột mà Triệu Xuân Mai kiên trì muốn đưa trước tiền thuê cho cô. Theo lời dì ấy thì nhà Chân Minh Châu không có trồng trọt, ăn uống đều phải bỏ tiền mua, vì thế bà không thể để một cô gái nhỏ bỏ tiền ra trước được. Mà bản thân cô cũng lo lắng mình bận rộn nhiều việc lại quên mất việc tiền nong. Vì thế nhận tiền trước cô cũng bớt lo lắng hơn. Chân Minh Châu: Cảm động muốn khóc! Đột nhiên lại trở nên phú quý! Mặc dù Chân Minh Châu không phải chưa từng trúng số được số tiền lớn, nhưng cảm giác kiếm tiền nhờ lao động và tình cờ trúng thưởng số tiền lớn không giống nhau. Hơn nữa cô cũng muốn biết cảm giác khi tiếp đón những vị khách "bình thường" là như thế nào. Khách của Triệu Xuân Mai buổi chiều sẽ đến, một số người sẽ đến lúc giữa đêm. Vì thế Chân Minh Châu trước hết nhanh chóng chuẩn bị các loại thịt, rau xanh. Những loại này cô đều mua trực tiếp tại nhà người dân trong thôn. Rau cải trong thôn giá cả vừa phải chăng lại rất tươi mới, hương vị không kém so với các loại rau hữu cơ được bán trong thành phố. Thịt lợn thì không cần phải nói, mỗi tháng chú Trương đều giết một con lợn, hầu hết mọi người trong thôn đều sẽ đến mua. Chân Minh Châu vội vàng đi vào trong thôn đặt mua các thứ, sau đó lại bàn bạc với Dì Ba bán rau cải đến homestay giúp đỡ cô vài ngày. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa thì cô quyết định đi thăm Tiểu Thạch Đầu. Tuy nhiên, Chân Minh Châu còn chưa đi đến nhà Triệu Xuân Mai liền thấy Triệu Xuân Mai dẫn Tiểu Thạch Đầu đi ra cổng lớn của ủy ban thôn. Chân Minh Châu trợn tròn mắt: "!!!" Buổi sáng cậu nhóc đầu trọc này còn mặc quần áo cũ của cô, vậy mà chỉ mới nửa ngày không gặp lại thay đổi đến vậy. Cậu nhóc đang mặc trên người một chiếc áo khoác có mũ màu lam, quần nhung kẻ sọc màu cà phê mang một đôi giày thể thao cùng màu trông rất thời trang. Nếu không phải vẫn là thân hình gầy gò kia thì chính cô cũng nghĩ mình nhận sai người. Chân Minh Châu lập tức vẫy tay: "Tiểu Thạch Đầu." Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy Chân Minh Châu kích động chạy đến: "Chị ơi." Chân Minh Châu: "Chị đây." Cô bước lên mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu nhóc: "Bé ngoan, em thế nào rồi?" Miệng nhỏ cậu nhóc cong lên lộ ra lúm đồng tiền, vừa nhìn liền biết rất vui vẻ, nhanh nhảu lên tiếng: "Em có quần áo mới, giữa trưa được ăn nhiều cơm, hơn nữa còn có một con thỏ lớn rất đáng yêu." Nghe cậu nói chuyện Chân Minh Châu liền biết chú thỏ trong miệng cậu hẳn là thú bông. Chân Minh Châu khoa trương phối hợp với cậu: "Oa thật tốt nha." Tiểu Thạch Đầu vuốt đầu trọc nhỏ của mình, lúm đồng tiền ngày càng sâu hơn. Chân Minh Châu nghĩ nếu cậu nhóc có thêm một chút thịt thì lúm đồng tiền sẽ càng hiện rõ hơn. Chân Minh Châu hỏi cậu: "Em đứng đây làm gì vậy?" Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng đáp: "Dì mang em đến chờ một chú." Chân Minh Châu nghi hoặc: "Chú nào vậy?" Giọng nói ôn hoà của Triệu Xuân Mai vang lên: "Là bác sĩ dì tìm đến kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Thạch Đầu." Chân Minh Châu cười gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng xe. Theo âm thanh cô liền quay đầu lại thì sửng sốt, sau đó lại híp híp mắt.