Đến trường không thể nghi ngờ là rất vất vả, trời chưa sáng đã phải rời giường, rửa mặt đơn giản một chút liền xuất phát, Lý Diên Khánh vừa muốn ra cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Hồ đại thúc.
Lý Diên Khánh chạy ra ngoài, thấy Hồ đại thúc mang theo chiếc bổng đi vào viện, hiển nhiên gã vừa mới về đến nhà, mặc dù đi đường một đêm, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn.
Mẹ Thanh nhi ra đón, nhận bao trong tay trượng phu cười nói:
- Đại Lang, Khánh nhi rất có tiền đồ, dĩ nhiên để Tộc trưởng dựng phòng cho hắn, Tộc trưởng còn đưa hắn tới thị trấn đọc sách, trong thời gian này Khánh nhi sẽ ở tạm trong nhà chúng ta.
Hồ Thịnh cũng không kinh ngạc, từ một phương diện khác gã đã cảm nhận được Lý Diên Khánh không tầm thường.
- Hồ đại thúc, cha ta không trở về cùng sao?
Lý Diên Khánh vội vàng hỏi.
- Hắn có chút việc, phải trở về chậm hơn một chút.
Trong mắt Hồ Thịnh tràn ngập tán thưởng đối với Lý Diên Khánh:
- Dường như Chưởng quỹ hiệu sách rất thích sách của ngươi, muốn cha ngươi ở thêm một hai ngày, ta liền về trước.
Quyển sách kia có thể kiếm tiền nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Lý Diên Khánh vẫn cảm thấy có lẽ mình phải tới huyện mới đúng, phụ thân quá thành thật, căn bản không biết cò kè mặc cả.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi:
- Hồ đại thúc, họ Lưu kia đi tìm cha ta không?
Hồ Thịnh giơ ngón tay cái lên:
- Quả thực bị ngươi nói chuẩn, tên kia chạy tới huyện đi thu nợ, đầu tiên là tìm cha ngươi, còn rút dao uy hiếp. Vừa vặn ta đuổi tới, dùng côn đánh hắn quỳ xuống đất xin tha thứ, phiếu nợ kia ta cũng đoạt lại, cha ngươi đã xé toang, hắn thề sẽ không tìm tới cha ngươi làm phiền nữa.
- Hắn còn ở trong huyện không?
- Đã không còn nữa, hắn là người Định Châu, mang theo người nhà về Định Châu, ta vẫn giám thị hắn rời khỏi huyện thành, ta mới trở về.
Lý Diên Khánh cảm kích từ đáy lòng:
- Lần này nếu không có Hồ đại thúc giúp đỡ, cha ta sẽ thảm rồi.
Hồ Thịnh sờ đầu hắn cười nói:
- Tiện tay mà thôi. Đi thôi! Phải đi học rồi, phía trước có người đang chờ ngươi đấy!
- Hồ đại thúc, thím, ta đi đây!
Hồ Thịnh và thê tử tiễn hắn ra ngoài, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất trong sương mù.
Trên nhánh đường mở rộng phía trước, Lý Nhị và Lý Tam đã chờ hắn một lúc. Trong bóng đêm, hai huynh đệ đang rướn cổ lên nhìn về phía này. Lý Tam bỗng nhiên nhảy lên, chỉ đằng trước vui vẻ hô:
- Đại ca, hắn đến rồi!
Trong lòng Lý Diên Khánh sinh ra chút thiện cảm với huynh đệ họ, vội vàng chạy tới.
- Khánh ca nhi, công khóa của ta không làm xong, hôm nay thảm rồi.
- Không có việc gì! Tới học đường ta giúp ngươi một chút, hẳn là kịp.
- Khánh ca nhi, ta cũng không làm xong.
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Huynh đệ các ngươi thực là một đôi dở hơi!...
Lúc này là thời điểm đêm tối dài nhất trong năm, đến khi họ đi tới trấn, là lúc tảng sáng và đêm tối giao nhận, sắc trời tờ mờ sáng, trấn nhỏ bao phủ trong sương sớm trắng xóa, phía trước là giao lộ học đường.
- Khánh ca nhi, ta nói với ngươi, chung quanh học đường chúng ta đều là mộ phần, vẫn luôn có quỷ.
Đệ đệ Lý Tam kéo cánh tay Lý Diên Khánh, sợ hãi toàn thân run lên, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến gã nhịn không được hỏi:
- Đại ca, là loại quỷ gì?
Lý Diên Khánh cười cốc đầu Lý Nhị một cái:
- Chuyện này ngay cả đệ đệ ngươi cũng chưa nghe nói, ngươi vừa bịa ra à!
Lý Nhị lấy tay che đầu nói:
- Ta không nói bừa, là hôm qua nghe Tam thẩm tử bên cạnh nói, có một con quỷ thắt cổ mặc áo trắng, chui ra từ trong mộ phần, mắt phát ánh sáng lục, răng dài hai thước, cắn cổ người kéo vào trong mộ.
- Ta cảm thấy chắc là con chó hoang.
- Không phải chó hoang, là quỷ thật, Tam thẩm tử tận mắt nhìn thấy, khiến nàng sợ hãi sinh bệnh nặng.
- Đại ca, ngươi đừng nói nữa!
Lý Tam nắm chặt lấy cánh tay Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cảm thấy da mình sắp bị gã bóp rách, vất vả mới đẩy tay gã ra.
- Ngươi đừng bóp, xương cốt ta sắp bị gãy rồi.
Đúng lúc này, Lý Nhị chợt hô to một tiếng, chỉ phía trước hoảng sợ hô lớn:
- Khánh ca nhi, phía trước... phía trước có quỷ.
Trong sương mù như ẩn như hiện, chỉ thấy một người toàn thân trắng bệch đứng cách một trượng phía trước, vóc dáng không cao, nhưng thân thể rất rộng, bả vai hình tam giác, một cái cổ dài duỗi ra phía trên, thấy không rõ mặt, trông giống như một con quỷ thắt cổ mặc áo trắng.
Người đối diện bỗng nhiên phẫn nộ hô một tiếng:
- Lý Diên Khánh, ta chờ ngươi rất lâu rồi!
Lý Diên Khánh cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai. Lúc này, Lý Nhị hô to một tiếng:
- Khánh ca nhi, quỷ thắt cổ tìm ngươi, chuyện không liên quan tới ta!
Gã quay người liền chạy như điên tới học đường. Lý Tam cũng vội vàng chạy theo sau lưng ca ca:
- Đại ca, chờ ta một chút!
Lý Diên Khánh đương nhiên không tin quỷ gì, quỷ trong mộ phần tám chín phần mười là kẻ trộm mộ giả trang, dọa người đi đường, huống chi nơi này là ven đường trấn nhỏ, cũng không phải nghĩa địa cái gì.
Lý Diên Khánh ngây ra trong chốc lát, rốt cuộc nhớ tới giọng nói quen thuộc này, không khỏi nở nụ cười:
- Quý Thiên Vương, là ngươi à?
Hắn nghe ra giọng nói này rõ ràng là của Vương Quý đánh nhau với mình ngày hôm qua, đâu phải quỷ thắt cổ cái gì?
- Đương nhiên là ta, ngươi cho rằng là ai?
Vương Quý hơi căm tức trong lòng, gã nghe thấy Lý Nhị nói mình là quỷ thắt cổ, con bà nó, lão tử là Thiên Vương, không phải quỷ.
Lý Diên Khánh vẫn cười tủm tỉm nói:
- Có sương mù thấy không rõ lắm, Quý Thiên Vương tìm ta có chuyện gì?
- Ngươi đi theo ta!
Vương Quý quay người đi tới quan đạo đối diện, trên người lập tức rung động, sương mù bao phủ trên người liền tản đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới nhìn rõ ràng bộ mặt của Vương Quý, thấy gã mặc một bộ ô chuy giáp bằng giấy, đầu đội mũ phượng chiến đấu cũng bằng giấy, đằng sau cõng túi da, trong túi da cắm ba bốn binh khí làm bằng gỗ, binh khí dài nhỏ vượt qua đỉnh đầu, trông giống cái cổ của quỷ thắt cổ.
Vương Quý mặc đồ này khiến Lý Diên Khánh thiếu chút nữa không nhịn được cười to. Phì! Hắn che miệng lại, cố gắng không để mình cười ra tiếng.
Vương Quý mặt mũi bi tráng, giống như một chiến sĩ muốn lên chiến trường. Gã mang theo Lý Diên Khánh xuyên qua hẻm nhỏ giữa tiệm thuốc và hiệu cầm đồ.
Phía sau cửa hàng chính là Thang Hà, sương mù trên mặt sông càng nồng đậm, trắng xóa một mảnh, cây liễu hai bên cũng bị sương mù nuốt hơn một nửa, cái bóng thướt tha có thể thấy được mơ hồ, trên bên sông là bãi cỏ lớn, nơi này là chỗ đám học sinh thường xuyên tới chơi đùa.
Vương Quý rất hài lòng đối với trang phục của gã, khôi giáp quân Tống chính tông, danh gia chế tạo... Bộ đồ này bình thường không nỡ mặc, hôm nay lần đầu tiên mặc lên người.
Gã ném túi da xuống đất, nói với Lý Diên Khánh:
- Nhạc Ngũ ca nói ta không nên bức ngươi bái sơn đầu, để cho ta xin lỗi ngươi, ta có thể xin lỗi, chẳng qua ngươi cần phải để ta chịu phục trước mới được.
- Muốn đánh với ta một trận sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Vương Quý cầm một thanh cửu tiết tiên làm bằng gỗ. Gã dùng tiên chỉ túi da trên đất:
- Tự ngươi chọn một kiện binh khí, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ xin lỗi ngươi!
Một quyền của Lý Diên Khánh ngày hôm qua khiến gã không phục, gã suy nghĩ cả đêm, cũng nghĩ không ra Lý Diên Khánh dùng chiêu số gì, gã liền cầm binh khí bản thân am hiểu nhất, tới quyết đấu cùng Lý Diên Khánh một lần.
Lý Diên Khánh đưa tay rút một thanh đao gỗ trong túi da, loại binh khí làm bằng gỗ thủ công này chế tác rất thô ráp, trong hội chùa có rất nhiều, chuyên bán cho trẻ con.
- Đánh thế nào? Có quy củ không?
- Ngoại trừ không thể đánh đầu đánh mặt, chỗ khác tùy tiện.
Vương Quý hô to một tiếng, vung tiên vọt tới, tốc độ rất nhanh, tiên đâm nghiêng tới bên hông Lý Diên Khánh. Đây là một chiêu tiên pháp mà võ sư trong phủ dạy gã, tên là 'Thiên Vương Trấn Hắc Hổ'. Chiêu này hư hư thật thật, biến hóa đa đoan, trong học đường lần nào gã cũng trúng, đánh ngã vô số học sinh. Bởi vậy Vương Quý nhận dược danh hiệu Quý Thiên Vương.
Không ngờ người còn chưa tới gần, đao gỗ của Lý Diên Khánh đã vẽ một đao từ ngực tới bụng gã. Vương Quý giống như bị pháp thuật định thân, lập tức ngây dại. Nếu như là đao thật, gã đã bị rạch ngực mổ bụng rồi.
Thế nhưng mà... mình không trông thấy hắn ra tay nha!
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, có phải mình... đã thua rồi không?
- Còn muốn đánh lại lần nữa không?
Lý Diên Khánh vác đao gỗ trên vai, cười tủm tỉm hỏi.
- Không đánh nữa!
Vương Quý ném tiên gỗ lên mặt đất, mặt mũi uể oải ngồi trên bờ sông.
Lý Diên Khánh ngồi bên cạnh gã cười nói:
- Ngươi đánh không lại ta cũng bình thường! Chớ nói ngươi, ngay cả người lớn cũng chưa hẳn là đối thủ của ta.
Vương Quý bỗng nghiên đầu hỏi:
- Khánh ca nhi, Huyết Lang thực sự là ngươi giết sao?
- Đó là đương nhiên, hai đao ta liền làm thịt nó!
- Ngươi dùng là chiêu số gì?
Trong mắt Vương Quý bắt đầu có vẻ sùng bái.