Đời người có ăn có uống, thật vui thích.
Mặc dù mẹ Trần nói không thể cho Trần Thanh Phong ăn, nhưng Khương Điềm Điềm dựa trên nguyên tắc có thứ tốt phải chia sẻ với đồng bọn, thế là vẫn kiếm anh cùng ăn uống thỏa thích.
Còn chuyện tích trữ á hả?
Không tồn tại đâu!
Khương Điềm Điềm cảm thấy, đồ ăn ngon bao giờ cũng để trong bụng mới là đáng tin nhất. Hơn nữa, có thứ tốt không ăn thì không phải đầu đất sao? Ăn ăn ăn!
Trần Thanh Phong cũng không khách sáo, hai người anh một miếng em một miếng, xử hết miếng bánh nhanh chóng. Ăn xong Trần Thanh Phong vui vẻ móc ra một mao đưa cho Khương Điềm Điềm: "Cho em."
Khương Điềm Điềm: "???"
Trần Thanh Phong: "Chị cả đưa anh."
Khương Điềm Điềm: "..."
Còn chưa phản ứng, Trần Thanh Phong lại móc thêm mấy cục kẹo đưa cô: "Cái này cũng cho em."
Khương Điềm Điềm: "..."
Hồi trưa cô cũng ở nhà họ Trần, thế mà hoàn toàn không nhìn thấy hai chị em này lén làm chuyện mờ ám lúc nào cả.
Khương Điềm Điềm liếc anh: "Động tác anh thật nhanh đấy, em cũng không thấy gì đâu."
Trần Thanh Phong cười hì hì, dương dương tự đắc: "Nếu dễ dàng bị phát hiện như thế thì còn là anh, Trần Thanh Phong à?"
Anh này vậy mà có hơi đắc ý đấy, Khương Điềm Điềm bật cười nói: "Cũng đúng nhỉ!"
Tháng Ba mùa xuân ở phương Bắc còn rất lạnh, một cơn gió thổi qua sao mà buốt giá, Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy dường như có mây đen từ từ giăng đầy. Cô khều chân Trần Thanh Phong nói: "Nhà em bị giột."
Cô vẫn còn nhớ ngày đầu tiên xuyên qua, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà thì rắc mưa nhỏ, thật đáng thương quá.
Trần Thanh Phong cũng ngẩng đầu nhìn trời: "Hình như sắp mưa, em nói với chị Vương một tiếng phải về nhà sớm đi, anh đi kiếm mẹ. Nhà của bà sao bà bỏ mặc được."
Khương Điềm Điềm cảm thấy thật sự rất có lý, gật đầu: "Đúng vậy."
Thấy thời tiết đúng là không đẹp lắm, Trần Thanh Phong không dám trì hoãn chút nào. Trong khi đó, việc bên chuồng heo Khương Điềm Điềm cũng đã làm xong, cô tan làm sớm về nhà, vừa tới cửa đã thấy thím Trần dắt theo bốn anh em nhà họ đứng chờ ngay ngắn ở cổng,
Bà Trần thấy Khương Điềm Điềm về, bước lên nắm tay cô: "Điềm Điềm về rồi à, con bé này cháu thật quá khách sáo rồi, nhà bị giột sao không nói sớm! Chúng ta đâu phải người ngoài? Sau này có chuyện gì cũng đừng có khách sáo với thím, tương lai cũng là người một nhà cả, có chỗ nào không ổn cứ kêu anh sáu của cháu nói với thím."
Khương Điềm Điềm cười híp mắt: "Dạ!"
Khương Điềm Điềm mù tịt chuyện sửa nhà, tùy ý để cho mẹ Trần chỉ huy mấy thằng con trai bắt đầu làm. Cô thì cũng không có chút ý tứ xem bọn họ là người ngoài.
Dẫu sao thì tương lai căn nhà này cũng tặng cho bà Trần, cô chỉ tạm thời "ở nhờ" thôi. Cho nên Khương Điềm Điềm cảm giác bọn họ làm việc cũng là chuyện đương nhiên nha.
Khương Điềm Điềm: "Thím ơi, thím cứ lo chuyện bên này nhé, cháu đi kiếm chút cỏ."
Khương Điềm Điềm càng không xem bọn họ như người ngoài, mọi chuyện giao hết cho bà Trần, thì bà Trần lại càng cảm thấy cô thật lòng muốn tặng nhà. Không thấy chính nó không để ý chút nào tới phòng ở sao? Bà hớn hở: "Được, cháu cứ đi đi, bên này có thím lo!"
Dường như nghĩ đến điều gì mới vội nói: "Tiểu Lục, con đi kêu đám nhóc Đại Hổ, Nhị Hổ, Tam Hổ tới giúp Điềm Điềm nhặt ít củi đi. Bọn choai choai không lo làm việc, chỉ biết chơi cả ngày, còn mặt mũi ăn cơm không hả?"
Trần Thanh Phong đáp ngay: "Dạ được!"
Khương Điềm Điềm cho rằng chuyện tốt đẹp nhất trên cuộc đời này chính là có người giúp đỡ.
Quả nhiên nhiều người thì sức mạnh, nóc nhà đã chóng sửa xong, tương tự mấy đứa nhóc cũng nhặt được không ít củi. Bà Trần chủ động giúp một tay, xếp toàn bộ củi cho ngay ngắn, gọn gàng.
"Tối Điềm Điềm tới nhà thím ăn đi." Bà Trần mời vô cùng chân thành.
Thời đại này mà có thể mời bạn về nhà ăn cơm thì không phải mối quan hệ bình thường đâu. Miễn bàn những chuyện khác, đến cả anh em với nhau, ở riêng rồi cũng không được tùy tiện tới nhà ăn cơm. Ai mà không biết lương thực quan trọng đến chừng nào.
Bởi thế bà Trần có thể đưa ra lời mời này, thật đúng là hoàn toàn không xem Khương Điềm Điềm như người ngoài.
Có điều cô lại vô cùng ngay thẳng, lắc đầu đáp: "Cám ơn thím, nhưng cháu không sang đâu. Buổi tối cháu cũng không ăn nhiều lắm, dùng tạm cho qua bữa là được, hơn nữa còn phải đốt củi làm ấm giường. Trời u ám thế này không chừng tý nữa sẽ mưa."
Hơn nữa, cũng không thể có dê rồi còn ra sức nhổ lông dê, nhổ trọc thì làm sao đây.
Bởi thế Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn từ chối lại nhận được thêm thiện cảm của mẹ Trần.
Cô cảm thấy, nếu mình tới nhà trẻ nhận hoa bé ngoan thì chắc chắn có thể nhận được nhiều bông hoa nhất của "hiệu trưởng" Trần.
Bà Trần mừng thầm trong lòng dắt mấy đứa con trai, cháu trai rời khỏi. Trần Thanh Phong lề mà lề mề không muốn đi, nhưng mẹ Trần không cho phép, bà kéo lỗ tai anh đi thẳng ra cửa.
Dù hai nhà đã định chuyện, nhưng chung quy không thể để anh ở lại, có cần giữ thanh danh Điềm Điềm nữa không hả?
Trần Thanh Phong tủi thân quá nè, anh la oai oái: "Mẹ, mẹ mẹ, mẹ làm gì đấy? Con muốn ở lại giúp Điềm Điềm đốt giường đất mà? Mẹ buông tay đi!"
Mẹ Trần: "Mày mau câm miệng cho mẹ, bảo mày đi đốt giường á? Đợi lát nữa kêu chị dâu năm sang giúp cho."
Trần Thanh Phong cực kỳ đáng thương nhìn sang mấy ông anh mình, phát tín hiệu cầu cứu.
Các anh lặng im dời tầm mắt, đi nhanh hơn một chút.
Trần Thanh Phong: "Không có tình anh em gì cả!"
Lòng mấy ông anh phản bác: Lúc mày hại bọn anh cũng không có chút nào đâu!
Phải nói chứ, Trần Thanh Phong lải nhải cũng không phải không có tác dụng, về nhà rồi mẹ Trần liền dặn dò Tô Tiểu Mạch: "Con ăn cơm sớm chút, xong rồi sang giúp Điềm Điềm một tay, nay trời lạnh đốt thêm củi làm ấm giường."
Tô Tiểu Mạch đang nấu cơm vội vâng dạ.
Nhà họ Trần buổi tối ăn ít, cũng không phải chỉ mình gia đình họ làm thế, đa số hộ trong đại đội Bội Thu đều vậy. Đêm hôm khuya khoắt, cơm nước xong cũng chả cần làm việc, ăn nhiều để làm gì. Không phải lãng phí à? Dù mẹ Trần giữa trưa có lén để lại một ít đồ ăn thừa, nhưng không phải để tối ăn. Bây giờ tiết trời lạnh như vậy, để dăm ba hôm cũng không hư. Nhất định bà muốn chờ mấy hôm để làm một bữa thịnh soạn.
Cơm tối nhà họ Trần loãng tuếch, có điều lòng mấy cô con dâu cũng rất chua xót.
Chị cả hiếm khi về nhà được một lần, có thể cải thiện sinh hoạt chút, thế mà không ai ngờ bọn họ không ăn được miếng thịt nào. Vừa nghĩ đến thịt thà buổi trưa bị người khác ăn hết, lòng mấy chị như dâng đầy giấm chua.
Sao mà hồi trưa nghĩ tới chuyện khác, bị dời lực chú ý đi.
Mấy cô con dâu không ăn được chút thịt băm đau khổ vô cùng.
Tô Tiểu Mạch nhìn lướt qua các chị, lặng im dùng cơm.
Tiếng sấm "đùng đoàng" đột nhiên vang lên bên ngoài, tiếp theo lại nghe được tiếng mưa rơi lộp bộp, cô tăng nhanh tốc độ lùa vài miếng, bỏ chén xuống: "Mẹ, con ăn xong rồi."
Mẹ Trần lập tức nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ: "Mấy đứa còn không ăn nhanh lên?"
Nhà ông Trần hiện tại có 9 đứa nhỏ, 4 thằng cu là Đại Hổ, Nhị Hổ, Tam Hổ, Tứ Hổ; 5 con nhóc là Đại Nữu, Nhị Nữu, Tam Nữu, Tứ Nữu, Ngũ Nữu, còn chưa có tên riêng, cũng thật đơn giản.
Đại Hổ là cháu đích tôn trong nhà, xem như đứa bà Trần hài lòng nhất, được chiều chuộng nhất so với bọn khác.
Đại Hổ nhìn mưa ngoài trời, làm nũng: "Bà nội, trời mưa kìa, hôm nay con không đi được hông?"
Vừa nói xong đã *bép* trúng một đũa.
Đại Hổ: "Oái."
Bà Trần trừng mắt: "Kêu con đi thì đi đi, phí lời mà làm gì. Không những đi, mà còn phải giúp thím sáu con làm nhiều việc nữa kìa. Nếu để nội biết con ở bên kia tác oai tác quái, xem bà có cắt đứt chân chó của con không!"
Bà Trần khí thế hùng hổ.
Chị dâu hai vội nói: "Nghe lời bà nội!"
Đại Hổ: "..."
Dù nó là đứa được chuồng chuộng nhất trong cả đám, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con nít, rất sợ bà nội. Cậu nhóc vội vàng nói nhỏ: "Con biết rồi."
Chuyện liên quan đến nhà cửa, mẹ Trần thấy không có gì quan trọng hơn được nữa!
"Mấy đứa sang bên kia ở phải tùy cơ ứng biến hơn đấy, cha Điềm Điềm chưa mất được bao lâu, đúng thời điểm đáng thương nhất. Bọn cháu đi phải trông nom con bé cho thật tốt, nếu để bà biết bọn con bắt nạt nó thì cả đám cút hết ngay nhá!"
Còn chưa đi thì chắc nội còn mắng tiếp được đấy.
Giữa ra ngoài hôm trời mưa và nghe nội chửi, hai đứa cũng rất biết tùy cơ ứng biến mà chọn vế sau.
Nhà họ Trần chỉ có một cái áo mưa để cho kế toán Trần dùng, mấy người khác đều khoác áo tơi. Hai đứa bé cũng không có cái áo tơi gì, lấy lá cây che trên đầu luôn, chạy thẳng tới nhà Khương Điềm Điềm.
Tô Tiểu Mạch nối gót đi theo sau.
Dâu hai lòng không yên nhìn con trai mình, đột nhiên vừa quay đầu đã thấy ánh mắt em dâu ba và em dâu tư có phần ghen tị. Nhất là em dâu ba, sự hâm mộ đố kỵ muốn chọc thủng tầng trời.
Chợt chị dâu hai cũng không còn lo lắng nữa, cô quay đầu, có hơi đắc ý liếc nhìn vợ chú ba và chú tư. Hàm ý cũng rất rõ ràng, mấy đứa ghen tị thì có tác dụng gì đâu.
Nhà này, hai thằng cu nhà bọn chị mới có khả năng nhận được nhất.
Nghĩ tới đây, chị dâu hai lại vô cùng vui mừng.
Mặc dù Khương Điềm Điềm còn chưa vào cửa, nhưng chị đã cảm thấy cô em dâu này chọn thật là tốt!
Mà lúc này, Khương Điềm Điềm cực-kỳ-tốt đang nấu nước, chuẩn bị nấu cho mình ít cháo bắp ăn. Cô thật sự đã ăn quá đủ khoai lang nướng rồi! Mặc dù xuyên qua còn chưa tới nửa tháng, chắc được chừng mười ngày, nhưng mà bữa nay ăn khoai nướng, bữa sau ăn khoai nướng, đúng là rất buồn nôn.
Vừa hay lúc xế chiều dùng được nửa miếng bánh ngọt, cũng không quá đói, nên Khương Điềm Điềm chuẩn bị nấu chút cháo bắp cho mình.
"Két!" Cửa sân mở, Khương Điềm Điềm thò đầu ra dòm, mới thấy là Tô Tiểu Mạch với hai thằng nhóc tới nhà.
Ba người sải bước chạy vào cửa, vừa vào gian ngoài thì Tô Tiểu Mạch đã ngửi thấy mùi hơi khen khét, thế là nói: "Có phải bị khét rồi không?"
Cô hấp tấp nhận cái xẻng gỗ trong tay Khương Điềm Điềm, khuấy đều cháo bắp trong nồi.
Hôm nay bữa tối nhà ông Trần chỉ húp được bã, hoàn toàn không thể so với cháo hạt bắp nhẵn nhụi của Khương Điềm Điềm được. Mặc dù có hơi khét, nhưng cô lại nghe được ngay tiếng hai đứa nhóc nuốt nước miếng.
Trộm tới!
Cô quay đầu liếc nhìn bọn nó, vô cùng bảo vệ đồ ăn của bản thân, không nể mặt chút nào: "Mười ngày nay thím ăn khoai lang suốt, không dễ dàng mới được đổi khẩu vị, bọn cháu đừng có mà cướp đồ ăn của thím đó! Bằng không thím sẽ méc chú út đánh mấy đứa."
Đại Hổ, Nhị Hổ: "..."
Thím nhỏ với chú nhỏ thật giống nhau quá!
Khương Điềm Điềm cũng không phải cô bé vô cùng biết điều lại còn hiền lành sẵn lòng chia sẻ đâu.
Đối tượng mà cô chia sẻ, cố làm mọi thứ chỉ có mình Trần Thanh Phong thôi, còn những người khác, ngại quá, không được đâu!
Khương Điềm Điềm không hề thấy bản thân như thế có vấn đề gì cả, cô liếc nhìn kiểm tra thì thấy cháo đã bắt đầu sủi bọt rồi, vội vàng lấy đường đỏ chuẩn bị một bên ra, định rắc vào.
Đến thời khắc mấu chốt thì Tô Tiểu Mạch cản cô lại: "Em muốn cho đường đỏ?"
Khương Điềm Điềm: "Không cho vào thì không có mùi vị gì đó."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Thế mà lời này cô không biết đáp thế nào.
Cô nhấp môi bảo: "Em ăn cháo bắp tốt nhất là phải trộn thêm ít đồ ăn."
Mặt Khương Điềm Điềm khá vô tội: "Nhà em không có món gì nhắm cả."
Cô bổ sung: "Nhà em nghèo cực."
Tô Tiểu Mạch: "... Ừ."
Chị nhận đường đỏ của Khương Điềm Điềm, vẩy vào món cháo bắp, khuấy nhẹ nhàng. Món cháo vốn đang còn là màu vàng kim bỗng biến thành màu nâu, tuy trở thành màu nâu nhưng lại phảng phất hương vị caramel.
Mùi thơm như thế càng hấp dẫn người khác hơn, Đại Hổ, Nhị Hổ dù không được thím nhỏ cho ăn nhưng vẫn ngồi xổm một bên lặng lẽ nhìn.
Động tác của Tô Tiểu Mạch thuần thục hơn Khương Điềm Điềm nhiều, cô nhanh chóng nấu xong nồi cháo bắp. Tuy tài nấu nướng Khương Điềm Điềm không ra sao, có thể làm khét dán vào nồi, thế mà cũng ra được ít cháo vừa đủ đổ vào một chén.
Có điều đáy nồi vẫn có một lớp cháy không tệ.
Tô Tiểu Mạch cầm chén đưa cho Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đối xử với nữ chính tốt hơn hai đứa nhóc kia nhiều, cô chớp đôi mắt to hỏi: "Chị năm có muốn nếm thử hông?"
Tô Tiểu Mạch nhìn bộ dạng đáng yêu thế này, lại nghĩ đến cảnh vừa nãy cô che chở đồ ăn, hơi vểnh khóe miệng lên, lắc đầu đáp: "Chị ăn ở nhà no rồi."
Đại Hổ bình thường là đứa cháu trai được cưng chiều nhất nhà, gan lớn hơn một chút, nói ngay: "Thím út bất công, cho thím năm ăn mà không cho bọn cháu ăn."
Khương Điềm Điềm hùng hồn trừng nó: "Buổi trưa thím năm cháu tới giúp thím dọn nhà, vừa nãy còn phụ thím nấu cơm, mấy đứa làm được gì?"
Đại Hổ, Nhị Hổ: "..."
Hai thằng nhóc suy nghĩ lại, thế mà Đại Hổ lại nhớ ra, nó vội nói: "Tụi cháu lượm cành cây giúp thím."
Khương Điềm Điềm: "Nhưng mấy cái đó là nội mấy đứa kêu làm mà! Có liên quan gì với thím?"
Đại Hổ: "Hình như, rất đúng nhỉ."
Nhị Hổ: "Thím ấy nói đúng, là nội kêu làm!"
Hai đứa vừa nghĩ thế, đã cảm thấy đúng là mình không làm cái gì, dường như cũng không có mặt mũi đòi ăn gì nữa, dứt khoát gục đầu xuống hết. Rầu quá đi, trong nhà này có việc gì bọn họ có thể làm không.
Khương Điềm Điềm miệng mồm lanh lợi chiến thắng mấy cậu bạn nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác chiến thắng không vẻ vang gì, trái lại vô cùng vui vẻ húp cháo.
Ây da!
Thật là ăn ngon quá đi mà!
Cô chưa bao giờ nghĩ là cháo bắp cho thêm đường đỏ lại ngon như vậy đó!
Khương Điềm Điềm cảm thấy, hóa ra mình từng uống cháo đắt đến mấy cũng không sánh bằng nó! Đây mới là mỹ vị nhân gian.
Quả nhiên cái gì nữ chính làm, cho dù nguyên liệu nấu ăn đơn giản thì cũng sẽ có hương vị trâu bò ha? Khương Điềm Điềm hài lòng húp cháo, mới thấy Tô Tiểu Mạch đã bắt đầu lấy xẻng cạy phần cháo cháy hồi nãy dính vào nồi.
Cô hỏi: "Tại sao không đổ nước vào mà cạo luôn?"
Tô Tiểu Mạch đột nhiên quay đầu, nhìn Điềm Điềm với ánh mắt khó mà tin nổi.
Ánh mắt ấy thật là khiến cô chột dạ, nhanh chóng mút hai miếng cháo cho đỡ sợ, nhỏ giọng hỏi: "Em, nói sai rồi ạ?"
Tô Tiểu Mạch thoáng lặng thinh, sau đó nói: "Cháo cháy ăn rất ngon, em cho thêm đường nhất định còn ngon hơn."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Hóa ra đây chính là món cháo cháy trong truyền thuyết!
Cô lập tức nói: "Em muốn nếm một miếng."
Tô Tiểu Mạch đưa cho cô một miếng nhỏ, Khương Điềm Điềm cắn thử, ôi... quá cứng.
Đại khái bởi vì có liên quan đến cháy đáy nồi nên cháo cháy có hương vị caramel, vị khét, nhưng quả thật ăn rất ngon. Khương Điềm Điềm thong thả mài răng thật lâu, lòng tự nhủ cái này dù ăn ngon, nhưng không phải không có khuyết điểm, làm mệt răng quá.
Cô cảm thấy hàm mình mỏi hết cả rồi.
"Thím nhỏ, thím có việc gì cần tụi cháu làm không?" Đại Hổ thật sự thèm kinh khủng, nghĩ nghĩ rồi chủ động hỏi.
Khương Điềm Điềm ngoảnh đầu, thấy hai thằng nhóc cứ như cún con, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Khương Điềm Điềm: "Đừng nhìn thím, thím không cho đâu. Thím là Điềm lòng dạ sắt đá kiên cường!"
Hai đứa chó con lập tức gục đầu xuống.
Khương Điềm Điềm tiếp tục húp, bất chợt, hình như cô nghĩ tới điều gì đó: "Cũng không phải là không có."
Bọn chúng lập tức ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn cô, Khương Điềm Điềm: "Đợi chốc nữa nấu một nồi nước nóng, ngoài ra mưa tạnh rồi thì giúp thím nhặt thêm ít cỏ."
"Được, được."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Quyết định như thế nhá."
Cô kéo kéo cánh tay Tô Tiểu Mạch như thân quen, nói: "Chị năm, em húp cháo là được rồi. Ăn không nổi nữa đâu. Ba người chia nhau phần cháo cháy nha?"
Cô vui vẻ: "Nhân lúc còn nóng ăn mới ngon!"
Vừa nói vậy hai thằng nhóc lập tức gật đầu điên cuồng.
Suy cho cùng Tô Tiểu Mạch bây giờ cũng không phải là Tô Tiểu Mạch kiếp trước, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Được thôi."
Cô chia miếng cháy vừa vặn thành ba phần, ba người đều ngồi trên ghế đẩu, bắt đầu ngặm.
Khương Điềm Điềm: "Cháo này ăn ngon quá đi, chị năm, tài nấu nướng của chị thật là tốt!"
Khương Điềm Điềm: "Chị năm, chị nói xem ngự trù thời cổ đại có phải cũng đạt trình độ như chị không?"
Khương Điềm Điềm: "Ăn rất ngon, ngọt thơm ngào ngạt, ngọt mà không ngán, thật là quá quá tuyệt luôn!"
Khương Điềm Điềm: "Chị năm, chị thấy thần tiên ăn gì nhỉ, có tài nấu nướng được như chị không, em cảm thấy chắc chắn là không có đâu..."
Khương Điềm Điềm: "Chị năm..."
Tô Tiểu Mạch cuối cùng không nhịn nổi nữa, vội nói: "Em không cần khen chị đâu."
Từ bé đến lớn, từ xưa đến nay chưa từng có ai khen ngợi cô, cho dù là cuối kiếp trước cô làm rất nhiều công việc, lúc ấy cũng có rất ít người nói cô tốt. Thế mà đột nhiên Tô Tiểu Mạch lại cảm thấy, bản thân qua lời Khương Điềm Điềm tưởng chừng như biến thành một nhân vật thần tiên nào đó vậy.
Cô có hơi ngượng ngùng, cố gắng kiềm lòng vui sướng của mình lại: "Em thấy ăn ngon là được, thật ra không có gì đâu."
Khương Điềm Điềm lập tức nói lời chính đáng: "Ai bảo không có gì ạ! Em rất có năng khiếu nấu cơm, thế mà còn chưa bằng một đầu ngón tay út của chị đâu! Chị làm rõ là quá ngon luôn á, cháo nấu tuyệt vời. Phần cháy ăn cũng rất ngon! Bằng không thì chị hỏi bọn nhóc nè, tụi cháu nói thím nghe coi, cơm cháy nhà bọn cháu có ngon được như vậy không?"
Đại Hổ, Nhị Hổ lắc đầu lia lịa, thành thật đáp: "Không hề! Một chút cũng không bằng!"
Cơm cháy nhà mình cũng thơm, nhưng mà không ngọt nha!
Miếng cơm cháy ngọt ngào này ăn rất ngon đó!
Khương Điềm Điềm: "Chị xem, đám con nít mới không biết nói dối á! Chị làm đúng là ăn rất ngon!"
Tô Tiểu Mạch hơi chần chờ bảo: "Chị thật sự... giỏi như vậy à?"
Khương Điềm Điềm và hai thằng nhóc nghiêm túc gật đầu ngay, đồng thanh: "Rất giỏi!"
Từ lúc xuyên qua đến nay, lần đầu tiên Tô Tiểu Mạch nở được một nụ cười thật lòng.
Hóa ra không phải cô thật sự tệ!
Mắt cô nhìn thoáng qua cô bé còn đang hớp cháo, trong lòng hình như cũng hơi hiểu tại sao mẹ chồng mình lại yêu thích Khương Điềm Điềm như vậy. Thật ra cũng không chỉ vì phòng ở, mà con bé đúng là quá đáng yêu!
Tô Tiểu Mạch cúi đầu nói: "Sau này chị lại nấu cho em món khác, để em nếm thử nha."
Khương Điềm Điềm xém tý là nhảy cẫng lên, sướng quá, sướng quá đi, cô đáp vang dội: "Được!"
Đêm đầu tiên ở chung, lớn bé đều tỏ vẻ vô cùng vừa lòng thỏa ý.
Đại Hổ, Nhị Hổ ăn hết phần cháo cháy, hai đứa hợp sức nấu một nồi nước nóng cho Khương Điềm Điềm. Cô khoan khoái lau người ngâm chân, lại bôi kem bảo vệ da và dầu con sò lên cả mặt, tay và bàn chân, thơm tho chui vào chăn.
Cái cảm giác có người phục vụ này thật là quá tốt.
Mấy đứa con trai như Đại Hổ và Nhị Hổ không mấy hứng thú với những chuyện này, hai đứa cũng không thích ngâm chân, thấy không cần tụi nó đổ nước nên đã đi thẳng về phòng phía Tây nằm rồi. Mặc dù đổi chỗ ngủ, nhưng hai đứa lại cảm thấy lòng cực kỳ dễ chịu.
Cháo cháy thật là ngon quá à.
Bọn chúng lòng vui rạo rực thiếp đi, sau khi Tô Tiểu Mạch đổ nước, kiểm tra cửa sổ xong cũng nằm xuống.
Cô ấy vừa nằm liền cảm giác được Khương Điềm Điềm đã bắt đầu khò khò, không ngờ con nhóc này lại dính gối là ngủ.
Nhìn thẳng lên trần, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cô ấy có hơi khó ngủ. Cũng không phải chỉ hôm nay mới không ngủ được, thật ra cô ấy có chứng bệnh mất ngủ. Cô ấy cũng không thể nói rõ điều bản thân muốn là thế nào nữa. Muốn dẫn dắt người nhà họ Trần trôi qua những ngày tháng tốt lành, lại muốn báo thù, càng vội vã muốn gặp người đàn ông của cô ấy – Trần Thanh Bắc.
Thanh Bắc vừa về ăn Tết hai tháng trước, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể trở về ngay, cô ấy cũng không thể tùy tiện đi, làm vậy cũng không thể tìm được người. Ngay cả người đàn ông mong muốn có được cô ấy kia, hiện tại còn không biết đang ở xó xỉnh nào đâu. Dù định báo thù thì cũng không tìm được người.
Thậm chí nếu muốn trôi qua những ngày tháng tốt lành, Tô Tiểu Mạch cũng không có chút manh mối nào.
Kỳ thực ở kiếp trước cô ấy chỉ là một người bình thường, hiện tại cũng chỉ có bàn tay vàng biết trước hơn hai mươi năm phát triển trong tương lai mà thôi.
Cô ấy trằn trọc, càng khó ngủ hơn, có điều cũng không khó hiểu mấy, cô ấy vẫn luôn mất ngủ, kiếp trước mất ngủ hơn hai mươi năm, sống lại cũng bị như thế. Có lẽ đã thành thói quen.
"Đùi gà, ăn ngon... Cháo bắp, ăn ngon... Cháo cháy..."
Đột nhiên Tô Tiểu Mạch nghe thấy có tiếng người rì rầm, cô ấy vội quay đầu sang, liền thấy Khương Điềm Điềm ngủ say sưa, miệng đang còn nhắc tới đồ ăn. Tựa như vô cùng thật lòng công nhận tài nấu nướng của cô ấy.
Tô Tiểu Mạch từ từ hiểu rõ, cô ấy bất chợt ngồi dậy suy xét tỉ mỉ.
Mặc dù cô ấy không phải một người tự tin, nhưng cũng đã làm việc ở tiệm cơm nhỏ hơn mười năm. Thời gian hơn mười năm, tay nghề của cô ấy dù kém thì cũng tốt hơn trăm ngàn lần so với những người khác.
Từ lúc sống lại cô ấy vẫn luôn mơ hồ.
Nhưng mà có gì mơ hồ chứ!
Cô ấy có thể làm lại, không gì là không thể!
Tô Tiểu Mạch, mày có thể!
Đêm mưa ngày xuân, Khương Điềm Điềm ngủ được một giấc rất ngon, sáng sớm tỉnh dậy, ngoài cửa còn đang mưa rả rích. Khương Điềm Điềm nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ nhựa dày, mưa vẫn đang rơi tí tách. Cô gà gật giãy giụa mặc quần áo vào.
Trời mưa như thế, không làm gì mà nằm rúc trong chăn ngủ một giấc mới là sảng khoái nhất.
"Điềm Điềm em đã tỉnh rồi à!"
Tô Tiểu Mạch xốc tấm màn cỏ lên đi vào, Điềm Điềm sửng sốt rồi phản ứng lại ngay.
A đúng rồi, hôm qua nữ chính và hai thằng cháu chuyển đến. Cô xoa xoa mắt bảo: "Chị dậy sớm thế."
Tô Tiểu Mạch: "Chị thấy nhà bếp em còn khoai lang nên nấu cháo khoai cho em, hâm nóng trong nồi, đợi tý nữa em ăn nhé."
Dặn dò xong, cô nói: "Chị đi trước đây."
Khương Điềm Điềm: "Ồ? Ớ!"
Buổi sáng cô có hơi mơ màng, chờ tới khi phản ứng kịp Tô Tiểu Mạch đã dắt hai thằng nhóc vọt ra màn mưa, đi khỏi.
Khương Điềm Điềm: "... Thật là nhanh."
Cô dậy mặc quần áo tử tế, lại nhìn trong nồi, đúng là có cháo khoai lang. Có điều cháo khoai này không giống khoai nướng, trái lại hơi giống cháo bắp tối qua nấu được, có hơi sệt.
Vừa nhìn đã thấy rất thèm ăn rồi.
Khương Điềm Điềm vui vẻ múc thêm một chén nữa, mặc dù không bỏ cái gì vào, nhưng tài nấu ăn của Tô Tiểu Mạch thật là rất tốt, ăn ngon cực.
Khương Điềm Điềm hài lòng dùng bữa sáng, vỗ bụng thỏa mãn, bữa sáng ngon như vậy, nếu như ngày nào cũng có người nấu cho thì thật tốt.
Có điều, tại sao Tô Tiểu Mạch lại muốn làm đồ ăn sáng cho cô?
Khương Điềm Điềm bỗng hơi mờ mịt.
Nhưng mà, thiếu nữ mạnh mẽ chưa từng chấp nhặt với chuyện nhỏ như vậy.
Cũng chỉ một giây sau, Khương Điềm Điềm đã nhịp chân: "Bận tâm mà làm gì! Có đồ ăn ngon rồi mặc kệ mấy chuyện đó."
Cô thấy trong nồi còn múc ra được non nửa chén cháo, quyết đoán đậy nắp nồi lại, nghĩ linh tinh: "Đợi tý nữa kêu anh Tiểu Phong tới ăn."
Có lẽ vì tối qua mưa to cả đêm, nên sáng sớm dù mưa vẫn chưa ngừng nhưng không còn lớn nữa. Thời tiết như vậy, Khương Điềm Điềm muốn lười biếng lắm nhưng hiện thực không cho phép. Mưa rơi thế này mà người trong thôn đều phải đi làm.
Đương nhiên, cô ở chuồng heo dù không mưa thì cũng phải làm việc, đây chính là điểm không tốt của công việc này.
Khương Điềm Điềm khoác áo tơi, còn chưa ra ngoài đã thấy Trần Thanh Phong chạy vọt tới, anh chạy nhanh hệt như thỏ.
Đôi tình nhân vừa thấy mặt nhau đã nở nụ cười xán lạn, Khương Điềm Điềm đung đưa tay: "Mau tới đây, em để lại đồ ăn ngon cho anh nè!"
Trần Thanh Phong khẽ nói: "Thật trùng hợp, anh cũng thế!"
Hai người vội vàng vào nhà, Khương Điềm Điềm: "Sáng nay chị dâu năm anh nấu cháo khoai lang cho em, ăn ngon lắm, em có để phần lại cho anh đó."
Trần Thanh Phong lại móc ra một quả trứng gà bảo: "Hôm nay anh lại trộm một quả trứng gà cho em nè."
Khương Điềm Điềm: "Quả hôm qua em còn chưa ăn đâu, chúng ta cùng nhau xử đi!"
Trần Thanh Phong nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em để lại cho mình ăn..."
Khương Điềm Điềm quả quyết đập trứng gà vỡ ra đổ vào chén, cô tới rót nước nóng, không mấy chốc đã thấy sợi trứng gà nổi lên.
Điềm Điềm: "Anh chờ em chút."
Cô vội cho thêm một chút đường đỏ, chắp tay trước ngực nói: "Đại công cáo thành, có thể uống rồi."
Cô cúi đầu húp một ngụm, hơi híp mắt: "Em đúng là thiên tài."
Lại đưa chén cho Trần Thanh Phong: "Anh uống một miếng đi, ngọt vừa uống luôn đó."
Trần Thanh Phong cúi đầu nếm thử chén trên tay cô, gật gù, chân mày nhếch cao: "Ngọt ngào siêu ngon."
Khương Điềm Điềm đắc ý húp canh trứng, có hơi ngờ vực: "Anh cứ ăn trộm trứng gà thế mà mẹ còn không đánh à! Thật tốt lạ thường luôn đó! Sức ảnh hưởng của nhà lớn tới như vậy hả?"
Trần Thanh Phong: "Em đừng có nghi ngờ, bỏ chữ 'hả' đi, sức hút của nhà lớn như vậy đó!"
Anh lại uống thêm một ngụm canh trứng rồi bắt đầu dùng cháo khoai lang: "A, ăn ngon ghê."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đó là chị dâu năm anh làm đấy."
Cô thần thần bí bí lại gần Trần Thanh Phong, lỗ tai anh thoáng đỏ lên, không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm thật nghiêm túc: "Em cảm thấy, có lẽ chị năm anh bị sự hấp dẫn nhân cách của em thu hút rồi, bắt đầu chủ động làm việc giúp em."
Trần Thanh Phong: "Thế nhưng lúc ở nhà, chị dâu năm anh cũng làm việc nhiều nhất, nói chuyện ít nhất. Mặc dù gần đây trông chị ấy là lạ, nhưng chuyện làm việc này so với trước kia cũng không có gì khác biệt."
Khương Điềm Điềm: "Bởi bọn anh là người một nhà! Chị ấy muốn đối tốt với mọi người, đương nhiên sẽ chủ động làm việc. Nhưng chỉ có lý do gì để chủ động làm việc giúp em đâu? Em lại còn chưa có gả tới, cho nên, vẫn là do nhân cách em thu hút nha. Em đáng yêu như vậy, chị ấy nhất định cảm thấy em quá dễ thương mà."
Không sai, cô tự tin thế đó!
Ở nhà họ Trần lúc này, lòng mẹ Trần nghĩ: Hôm nay, hôm nay chắc chắn phải đi bắt một con gà cho Khương Điềm Điềm, nếu không bà phải đau lòng chết vì mất trứng gà! Cái thằng trộm Tiểu Lục đáng chết này!
Cũng ở nhà họ Trần, lòng Tô Tiểu Mạch lại nghĩ: Tối trở về còn có thể nghe lời khen ngợi của Khương Điềm Điềm, cô ngày càng tự tin! Tích đủ tiền và tự tin, cô sẽ lén ra ngoài làm buôn bán nhỏ kiếm tiền cải thiện cuộc sống!
Có điều những suy nghĩ này, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đương nhiên không biết được.
Trần Thanh Phong còn đang ghẹo gái!
Trần Thanh Phong cười trong trẻo rực rỡ, chìa tay chải tóc cô, gật đầu: "Hình như em nói cũng rất có lý!"
Anh xích lại gần Khương Điềm Điềm, cười hì hì: "Anh cũng bị sức hấp dẫn của nhân cách em thu hút nè."
Khương Điềm Điềm bóp mặt anh: "Anh đúng là gã tồi!"
Trần Thanh Phong: "Anh xấu chỗ nào, anh toàn nói thật lòng mà. Để chứng minh mình nói thật, hôm nay em không cần ra khỏi nhà."
Khương Điềm Điềm: "Ơ?"
Trần Thanh Phong: "Trời còn mưa mà, việc bên chuồng heo dù sao cũng không nhiều, anh giúp em! Em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Khương Điềm Điềm cảm động đôi mắt lóng lánh: "Ôi ôi ôi, anh quả là yêu em chân thành."
Trần Thanh Phong ưỡn ngực: "Chứ sao! Anh không thích làm mà còn chủ động làm việc, đấy chắc chắn là tình yêu chân thành!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bật cười.
Khương Điềm Điềm: "Vậy em... Không đi thật nha."
Trần Thanh Phong cười: "Không thành vấn đề."
Khương Điềm Điềm suy nghĩ rồi lắc đầu, cô chìa tay kéo tay anh: "Chúng mình cùng đi, hai người ở chung một chỗ cũng như hẹn hò ấy."
Trần Thanh Phong: "Cũng đúng ha."
Vừa nghĩ đã cảm thấy, thật ra rời nhà vào ngày mưa cũng không có gì không tốt cả.
Có phải là còn hơi lãng mạn nho nhỏ nữa không.
Đôi trẻ tay trong tay đi cùng nhau! Ngày mưa khoác áo tơi hoàn toàn không thấy hai đứa nắm tay, cũng bởi hành vi lén cầm tay không bị người khác phát hiện này mà bọn họ sung sướng lắm. Trần Thanh Phong: "Tự nhiên cảm thấy trời mưa thật là tốt."
Khương Điềm Điềm: "Hi hi."
Hai người đi vào chuồng heo thì thấy chị Vương đã làm xong đồ ăn sáng cho heo rồi. Một ngày chuồng heo của bọn họ cho ăn hai lần, sáng một lần, chiều một lần. Chỉ cần không phải thời tiết vô cùng tệ thì vẫn duy trì cường độ căn bản hai lần.
Vào lúc tuyết mùa đông lạnh giá tột cùng mới là buổi chiều cho ăn một lần.
Chị Vương: "Ôi, Tiểu Lục lại tới làm việc giúp Điềm Điềm à?"
Trần Thanh Phong: "Đúng vậy, em bảo chứ thời tiết thế này em đến một mình là được, mưa lớn như vậy, Điềm Điềm lại yếu đuối, dính nước rồi phải làm sao bây giờ! Nhưng Điềm Điềm cứ khăng khăng đi cùng cơ, Điềm Điềm nhà em thật là quá tốt với em mà."
Chị Vương: "..."
Mưa to? Mẹ nó mưa chỉ lất phất chút xíu thôi mà! Lớn cái con khỉ!
Chị thấy cưng đang muốn khoe khoang thì có!
"Chị, em nói chị nghe nè..."
Cô ấy trợn trắng mắt: "Đi đi đi, mau đi nhổ cỏ heo."
Cô không muốn nghe Trần Tiểu Lục khoe khoang đâu.
Đôi tình nhân đi cùng nhau, Trần Thanh Phong thì thầm: "Anh thấy hình như chồng chị Vương đối xử với chị ấy cũng thường thôi, em coi đó, thế này là ghen tị rồi."
Khương Điềm Điềm: "Đúng vậy."
"Hôm nay chúng ta lên núi nhổ cỏ heo đi."
Khương Điềm Điềm: "Ớ, không sang khu rừng nhỏ ạ?"
Trần Thanh Phong: "Hôm qua mưa to cả đêm, nói không chừng nay còn nhặt được nấm ấy chứ, dù sao cũng nhân tiện trong lúc làm việc luôn, ở đâu nhổ cỏ heo mà không như nhau, không bằng đi lên núi."
Khương Điềm Điềm không hiểu rõ mấy về đại đội Bội Thu, nhưng cô không biết cũng không sao, Trần Thanh Phong biết là được. Hai người rẽ ngoặt, không tới khu rừng nhỏ mà đi thẳng lên núi. Dù ở đây là phương Bắc, nhưng chỗ này cũng không phải loại rừng sâu núi thẳm tiếp giáp, cho nên dù cũng có con mồi thì không nguy hiểm gì mấy.
Đôi trẻ đi lên núi, Trần Thanh Phong lôi kéo Khương Điềm Điềm, nói: "Cẩn thận chút."
"Vâng!" Khương Điềm Điềm đi thật chậm, cũng không có cách nào nha, đường xá rất tệ.
Dù cô thuộc trường phái sống vô tư, siêu lạc quan và có năng lực thích ứng mọi hoàn cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà giàu thế hệ 10x lớn lên tại thành phố, cũng chưa bao giờ chịu cực thật sự đâu. Cô nhích từng bước đi theo sau lưng Trần Thanh Phong.
Hai người đi không được bao xa, đột nhiên Trần Thanh Phong dừng bước,"Ơ?"
Khương Điềm Điềm: "Sao vậy?"
Trần Thanh Phong kéo Khương Điềm Điềm lại, núp đằng sau cây, ngồi xổm trong bụi cỏ khô.
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Trần Thanh Phong đưa tay lên miệng ra dấu suỵt, nhìn về một hướng.
Khương Điềm Điềm vội che miệng, nhìn theo ánh mắt anh thì thấy một gã đàn ông cao lớn rắn rỏi, vào cái thời đại người tương đối gầy gò phổ biến như hiện nay, gã ta vô cùng cường tráng. Mà vào lúc này hắn đang đi qua đi lại không biết tìm cái gì, cứ như con lừa đi vòng tròn kéo cối xay.
Bọn họ cách khá xa người đàn ông kia, có điều Trần Thanh Phong lại rất kiên quyết nháy mắt ra hiệu cho Khương Điềm Điềm không nên cử động.
Nhờ vào sự ăn ý tâm đầu ý hợp của hai đứa, cô ngoan ngoãn dựa sát vào anh, rất đàng hoàng.
Xa xa, dường như nghe được tiếng người đàn ông kia đang chửi: "Mẹ nó, đâu mất rồi!"
Gã cũng không rời khỏi chỗ ấy, vẫn luôn "tìm đi tìm lại", hình như đã làm mất thứ gì. Không biết tìm được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng nói từ dưới núi truyền đến, tiếng líu ra líu ríu của các thiếu niên.
Mỗi lần sau cơn mưa, trên núi đều có ít rắn, côn trùng, chuột, kiến xuất hiện, nếu mà ở hiện tại thì đấy đúng là quá đáng sợ.
Nhưng vào lúc này lại là "đồ ăn" rất ngon.
Mấy người lớn không có thời gian lên núi, nhưng mấy đứa nhóc bảy tám tuổi thì mừng rỡ lắm.
Lên núi kiếm thử cho mình một phần ăn ngon. Người đàn ông kia hình như cũng nghe được tiếng động, có điều hình như gã cũng không muốn để người ta biết, chửi mấy câu thô tục rồi vội vã đi về bên khác.
Gã vừa rời khỏi là thấy hơi mười thằng nhóc choai choai lên núi cùng nhau, bọn chúng hi hi ha ha tiếp tục đi lên. Trong chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lúc này Trần Thanh Phong mới thở ra một hơi: "Đi thôi."
Vừa nói hết câu lại trông thấy một đám bé trai đi lên núi, trong đó còn có cả thằng cháu anh. Chờ đám này cũng đi qua hết.
Khương Điềm Điềm vội vàng đuổi theo hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"
Trần Thanh Phong hơi bĩu môi nói: "Đó là gã lưu manh của đại đội Dương Liễu kế bên, hắn ta không phải thứ tốt gì, sòng bạc đại đội Dương Liễu cũng do gã ta mở, hắn cùng với đám không học hành đàng hoàng trong đội đi lừa người ta."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô lập tức hỏi: "Thế không có người bắt gã à?"
Trần Thanh Phong tiếp tục bĩu môi: "Bắt trộm cần bằng chứng, không có chứng cứ thôi! Bọn chúng nhiều người phân công thành từng nhóm nhỏ, có người canh chừng, dù có biết thì muốn bắt được cũng khó."
Khương Điềm Điềm ồ một tiếng, bảo: "Thế vừa rồi hắn ta mới làm gì đó?"
Trần Thanh Phong: "Không biết, thấy giống như là đang tìm đồ."
Anh đứng từ xa quan sát, cân nhắc trong thời gian ngắn chắc gã sẽ không trở lại, có điều dù xem như không biết thì anh cũng sẽ không mạo hiểm dẫn Khương Điềm Điềm sang, không qua vẫn ngờ vực: "Gã tìm cái gì thế?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Ai biết được."
Cô nói đùa: "Dù sao cũng không phải hắn chôn tiền đánh bạc xuống đó ha?"
Vừa nói xong liền thấy Trần Thanh Phong nhìn cô chăm chú.
Khương Điềm Điềm: "... Không, không đến nỗi thế chứ?"
Trần Thanh Phong: "Từ từ, thật sự có khả năng đấy!"
Khương Điềm Điềm lập tức hung phấn: "Chúng mình sang nhặt của hời đi!"
Trần Thanh Phong quả quyết: "Đừng qua đó, dù nhặt của hời rất quan trọng, nhưng lỡ đâu gặp phải gã trở về thì sao. Hắn không phải người tốt lành gì, có thể chơi xấu."
Mặc dù giàu sang rất quan trọng, nhưng dắt theo Khương Điềm Điềm, Trần Thanh Phong cảm thấy không thật sự cần thiết như vậy nữa.
Anh nói: "Đi, chúng mình xuống núi thôi."
Khương Điềm Điềm: "Dạ dạ."
Dù nói thế nhưng Khương Điềm Điềm quay đầu bịn rịn nhìn thoáng qua: "Anh ơi, dáng dấp mấy cái cây kia đều giống nhau cả, ông ta cũng không chọn một cây có chút đặc điểm."
Cô tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh: "Anh nghĩ nếu giấu đồ thì..."
Trần Thanh Phong bất chợt lảo đảo một cái, hình như chân bị vướng cái gì đó, anh nhảy về phía trước vài bước, Khương Điềm Điềm hấp tấp giữ chặt anh: "Anh không sao chứ!"
Trần Thanh Phong vội vịn cây phía trước, xoay đầu nhìn: "Cái rễ cây kia làm vướng chân anh, nếu không có em thì anh đã đụng vào cây rồi."
Anh vịn cây, chờ một lúc, lúc đang muốn đi thì nghe Khương Điềm Điềm nói: "Anh Tiểu Phong, cái này..."
Trần Thanh Phong cúi đầu, thấy dưới cái cây thiếu chút nữa anh đụng vào có mẩu vải đen nhỏ lộ ra.
Trần Thanh Phong: "???"
Khương Điềm Điềm: "???"
Hai người vội vàng đào lên, ấy ấy, một cái tay nải nhỏ.
Cùng nhau mở gói đồ ra, lập tức thấy bên trong ngoại trừ một số tờ phiếu lẻ tẻ, còn có tiền nữa!
Nhất thời lặng im, cô và anh liếc nhau, vội vội vàng vàng ôm tay nải nhỏ, tay trong tay, chạy vèo vèo vèo xuống núi!
Bọn họ, phát tài rồi!