Chương 17: Liên minh
Cuối cùng Từ Phàm cũng không có nhận năm mươi viên linh thạch đó, chỉ là đón tiếp Bàng Phúc vào trong phòng khách của mình.
"Bàng Phúc sư huynh có chuyện gì cứ nói thẳng." Từ Phàm vừa pha trà vừa nói.
"Từ sư huynh, những đệ tử ngoại môn như chúng ta không hề có chỗ dựa ở Thiên Khuyết môn, mỗi năm đều chỉ nhận được một chút tài nguyên làm nhiệm vụ ít ỏi."
"Muốn có thành tựu trên con đường tu tiên còn không biết phải đến khi nào, vì vậy ta muốn liên hợp những đệ tử ngoại môn không có chỗ dựa như chúng ta lại."
"Trao đổi một ít tài nguyên không cần ở trong tay, cùng chia sẻ tin tức, hoặc là tuyên bố một số nhiệm vụ nhỏ gì đó."
"Như thế ít nhất không phải cho những đệ tử ngoại môn chúng ta thêm một con đường sao?"
Bàng Phúc nhận lấy trà Từ Phàm đưa qua, một hơi uống cạn, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, đây thế mà lại là linh trà.
Nhìn Bàng Phúc muốn đứng ra dẫn đầu, Từ Phàm nghĩ đến xuất thân của vị sư huynh này, Bàng Phúc vốn là một đệ tử đích truyền của một gia đình phú thương ở một nước lớn của thế tộc, dùng gia tài bạc vạn, phú khả địch quốc để miêu tả không hề quá đáng chút nào.
Trước kia lúc Từ Phàm từng hành khất đã từng nhận ân đức của gia tộc này, vì vậy hắn quan tam tới Bàng Phúc nhiều hơn một chút.
"Bàng Phúc sư huynh nào có phải là không có chỗ dựa, đệ nhất phú thương của Khúc Dương quốc, điều này thực sự là lợi hại hơn nhưng người tu chân khác." Từ Phàm đua nói, không giống với những phú thương vì giàu có mà bất nhân đó, Bàng gia chính là kiểu lấy nhân nghĩa để làm ăn khắp thiên hạ.
"Từ sư huynh làm sao biết được thân phận của ta?" Trong mắt Bàng Phúc loé lên nét kinh ngạc dị thường, thân phận của bản thân cũng không có bao nhiều người ở ngoại môn biết được.
"Lúc nhập môn, may mắn thấy được sự phô trương của Bàng công tử." Từ Phàm nói đùa.
"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính trước đi, Bàng Phúc sư huynh muốn liên minh."
Thiên Khuyết môn có hơn hai trăm ngàn người ngoại môn, giống như là một kiểu xã hội hội vậy, dưới điều kiện như thế này, bởi vì lợi ích sẽ không khó nảy sinh ra các loại Liên minh.
Những Liên minh này có cái là bởi vì cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, có cái là để chia sẻ tin tức, những phần nhiều đều là để trao đổi lẫn nhau.
"Liên minh không dám nói, chính là muốn tụ hợp hơn một ngàn huynh đệ giống với giống ta lại, vẫn luôn mạnh hơn là một người lặng lẽ." Bàng Phúc kiên nhẫn nói, nếu như Từ Phàm chủ là một đệ tử thông thường hắn sẽ phủi mông đi thẳng.
Nhưng Từ Phàm đã đến được tiêu chuẩn tiến vào linh đan Phong, hắn không thể không đích thân chạy đến đây một chuyến, Luyện Đan sư trong tương lai, bắt buộc phải bắt lấy.
Tu Chân giới có một câu nói xưa, sau lưng mỗi một đại năng đều có một huynh đệ Luyện Đan đại sư thân thiết.
"Thú vị, Liên minh này có thể đem đến cho ta cái gì, ta phải bỏ ra cái gì?" Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói, tuy rằng điệu thấp, nhưng thỉnh thoảng thể hiện một tí trước mặt người khác cũng không phải không thể.
"Cái ngươi có thể nhận được chính là ngươi lúc nào cũng có thể có được tin tức mới nhất trong tông môn, nhân mạch, còn có vô số sư đệ trong Liên minh nguyện ý làm chân chặt vặt cho Luyện Đan đại sư tương lai."
"Cái ngươi phải bỏ ra chính là phải cung cấp cho sư huynh đệ trong Liên minh một ít tiện lợi cho việc luyện đan."
"Trong tương lai sau khi sư đệ trở thành Luyện Đan đại sư, tất cả các sư huynh đệ trong Liên minh đều nguyện ý nghe lời của ngươi."
"Hiện tại trong Liên minh có hơn bốn mươi sư huynh đệ Chiến đường dự bị, có hai người có triển vọng trở thành Luyện Đan sư cơ bản, một người đang học luyện khí."
"Tin rằng có sự gia nhập của Luyện Đan sư như sư đệ đây, Liên minh này của chúng ta tương lai nhất định có thể ngày càng phát triển."
Bàng Phúc dâng trào nhiệt tình nói, trong lòng lại đang nghĩ, nếu như không phải tự mình đi nghe ngóng một chút, đoán chừng cũng không biết rằng người cùng khoá với hắn thế mà lại tiến vào trong Linh Đan đường.
Từ Phàm bắt đầu trầm tư suy nghĩ, bắt đầu suy xét về lợi hại trong đó.
Bàng Phúc cũng không có nói chuyện, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Từ Phàm, hắn có tự tin vị thiên tài đan dược này sẽ đồng ý với hắn.
"Ta gia nhập." Từ Phàm mở lời, hắn đã suy nghĩ rõ rồi, tầm thường quá sẽ hơi áp chế bản tính của bản thân, ai cũng không phải là người thường.
"Được, ta biết ngay mà." Bàng Phúc vui vẻ nói, sau đó lấy một Pháp khí hình tròn đơn giản ra đưa cho Từ Phàm.
"Đây là Pháp khí liên lạc?" Từ Phàm hơi kinh ngạc nói.
"Liên minh vẫn nên có dáng vẻ của Liên minh, đây là tác phẩm của học đồ luyện khí đó." Bàng Phúc cười nói, trong Liên minh mà hắn thành lập nên cuối cùng cũng có thêm chuẩn Luyện Đan sư, qua mấy năm nữa chính là Luyện Đan sư bậc một.
"Lợi hại." từ Phàm cảm thán nói.
"Món Pháp khí này ngày mai sẽ nhận được tin tức mới nhất và thông tin trao đổi trong Liên minh, thỉnh thoảng cũng có người phát nhiệm vụ.
Bàng Trác lại lấy một quyển sách ngọc và một tấm lệnh bài ra đưa cho Từ Phàm, sau đó nói cáo từ với Từ Phàm.
Từ Phàm vừa mới tiễn Bàng Phúc ra ngoài, hắn lại gặp được một người mà gần đây hơi không muốn gặp.
"Từ sư đệ, vừa mới tiếp khách xong sao?" Sa Yến nheo mắt hỏi.
Từ Phàm nhìn đôi mắt như trăng khuyết của Sa Yến, trong chớp mắt liền thất thủ.
"Ừm ừm, một sư huynh tới thăm."
Từ Phàm không có ý định tiếp khách.
"Sư đệ, không mời ta vào trong ngồi một lát sao?" Sa Yến cười nói.
Trong đình nghỉ mát, hai người ngồi đối diện, Từ Phàm pha trà xong đưa qua cho Sa Yến.
"Sư đệ, tại sao ngươi không đồng ý gia nhập Linh Dược đường?"
"Ta đổi một cách nói khác, tại sao ngươi không đồng ý bái phụ thân của ta làm sư phụ."
Sa Yến nhìn chằm chằm vào Từ Phàm, nàng đã xác định Từ Phàm có thiên phú luyện đan, phụ thân của nàng cũng muốn thu nhận hắn làm đồ đệ nên mới bảo nàng đi hỏi ý của Từ Phàm, kết quả thế mà hắn lại từ chối.
Từ Phàm nhìn người sư tỷ xinh đẹp này, trong lòng muốn nói, ta có thể nói với ngươi là ta không có hứng thú lắm với luyện đan, luyện khí mới là sở thích ta yêu thích nhất.
"Sư tỷ, một mình ta tự do tự tại đã quen rồi, không muốn bị trói buộc, luyện đan chỉ là nghề phụ của ta." Từ Phàm bất lực nói, trực tiếp tìm một lí do để thoái thác.
Lúc này Sa Yến nhìn Từ Phàm một cách kì quái, nàng không hiểu tại sao cơ hội mà người khác nằm mơ để cầu đã đưa đến trước mắt mà người sư đệ này thế mà lại không quý trọng.
"Nhưng mà tiểu sư đệ, thiên phú luyện đan của ngươi xuất sắc như thế, nếu như không có một sự chỉ dẫn tốt, thiên phú của ngươi chẳng bao lâu nữa cũng hoàn toàn lãng phí."
"Con đường luyện đan rộng lớn như biển, đây cũng là một loại phương pháp thăng tiên, chỉ cần trở thành Luyện Đan đại sư cấp cao nhất, được dẫn độ đến Tiên giới cũng không phải là vấn đề." Sa Yến khuyên nhủ, Đan đạo tập đại thành giả, tỉ lệ phi thăng nhanh hơn những cách tu tiên bình thường nhiều.
Từ Phàm hơi đau đầu nhìn vị sư tỷ xinh đẹp nảy, nếu như mình làm đồ đệ của Luyện Đan đại sư, vậy thì kế hoạch luyện khí lúc trước phải ngâm nước rồi.
Xem ra bắt buộc phải nói ra một ít sự thật rồi.
"Sư tỷ, Phù Thiên chu của tông môn chúng ta ngươi đã lên chưa?" Từ Phàm hỏi.
"Lên rồi, ta và Phù Thiên chu đã từng đi ra ngoài một chuyến, sao thế?" Sa Yến nghi ngờ hỏi.
"Sư tỷ, từ khi ta nhìn thấy Phù Thiên chu lần đầu tiên, ta đã thề rằng đời này nhất định phải luyện chế ra loại Phù Thiên cự chu đó."
"Luyện đan chỉ là một phương thức để ta thu gom linh thạch trước đây, sở dĩ ta không đồng ý bái Cảnh Thiên lão sư làm sư phụ chính là sợ sau này sẽ có lỗi với Cảnh Thiên lão sư." Từ Phàm nửa thật nửa giả nói.
Lúc này Sa Yến sững sờ nhìn Từ Phàm, điều này khiến cho nàng nghĩ tới người ca ca đoạn tuyệt với phụ thân ở Luyện Khí phong.
Câu nói trước khi chia xa của đại ca đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ.
"Sa Điêu ta nhất định phải trở thành Luyện Khí đại sư đệ nhất Thiên Khuyết môn!"