Minh Hoa Thường lại mơ thấy ác mộng, trong mơ, Chiêu Tài ôm một gói hạt thông, phàn nàn là nó đã bị xào quá lửa, nhưng rồi, thoáng cái, Chiêu Tài đã nằm trong vũng máu, phần bụng bị thủng một lỗ lớn, máu thịt be bét, máu chảy đầm đìa. Minh Hoa Thường muốn kéo Chiêu Tài dậy, nhưng vừa đụng vào cơ thể nàng ấy, thì Chiêu Tài đã trở thành một con lệ quỷ, âm u chất vấn nàng rằng: "Đều tại ngươi hại chết ta, tại sao người chết lại không phải là ngươi?"
Đúng vậy, tại sao người chết lại không phải là nàng cơ chứ?
Minh Hoa Thường như bị ai đó bóp cổ, mở miệng ra thở nhưng vẫn không tài nào thở nổi. Trong lúc ngạt thở, nàng bất lực mà tóm lấy cái gì đó, chợt, có một bàn tay giữ chặt lấy nàng, ôm nàng thật chặt và nói: "Thường Thường, đừng sợ, ta đây."
Ác quỷ quanh quẩn bên tai nàng nở nụ cười quái dị, Minh Hoa Thường muốn chạy nhưng cơ thể nàng lại không thể động đậy được. Còn đôi tay ấm áp kia thì vẫn luôn ôm lấy nàng, khẽ vỗ lưng nàng, nói nhỏ bên tai nàng rằng: "Ta đây mà."
Ta đây.
Những lời này tựa như thần chú trừ tà, thoáng cái, bóng đen cứ dây dưa mãi không buông tha cho nàng trong mơ dần tan đi, cơ thể Minh Hoa Thường dần thả lỏng, nàng nghiêng đầu, cuối cùng nàng cũng có thể an ổn ngủ tiếp.
Minh Hoa Chương đợi tới khi hơi thở của nàng trở nên đều đều thì mới cẩn thận đặt nàng xuống giường lại. Không ngờ là Minh Hoa Thường lại giống như người sắp chết chìm, vừa chạm vào giường thì hơi thở lại trở nên dồn dập, tâm tình bất ổn không yên, Minh Hoa Chương chỉ đành nắm chặt tay nàng, trông coi nàng không rời một bước: "Đừng sợ, ta ở đây, ta không đi đâu cả."
Minh lão phu nhân thấy cảnh này thì nhíu mày, bà ta tự hỏi: "Có phải là nó đã dính vào thứ gì dơ bẩn rồi không? Hay là mời cao nhân đến nhà trừ tà đi?"
Trấn Quốc Công nghe vậy thì cũng hơi do dự, Minh Hoa Thường đã lớn đến thế này rồi, nhưng nàng chưa phải chịu khổ cực bao giờ, đến cả khi đầu ngón tay bị kim đâm vào mà nàng cũng sẽ cáu kỉnh, không chịu học nữ công tiếp; rồi nay đột ngột nhìn thấy cái chết của người bên cạnh, có lẽ là đã bị kinh hoảng thật rồi. Trấn Quốc Công không nhịn được mà hỏi: "Cao tăng nhà nào trừ tà linh nghiệm nhất?"
"Không cần đâu ạ." Minh Hoa Chương cẩn thận lau mồ hôi trên trán Minh Hoa Thường, đầu cũng chẳng thèm quay lại mà đã nói: "Muội ấy can đảm lắm, nhìn thấy thi thể cũng sẽ không sợ, sao lại bị kinh sợ được kia chứ? Huống hồ chi, dù thế gian này có ma thật đi chăng nữa, thì cũng là do Chiêu Tài hoá thành. Chiêu Tài thân thiết với Thường Thường nhất, dù có ở lại bên cạnh muội ấy, thì cũng là vì để bảo vệ muội ấy, có gì đâu mà phải trừ tà kia chứ?"
Minh lão phu nhân nhíu mày: "Không phải trúng tà, vậy tại sao nó lại thành ra như thế này?"
Minh Hoa Chương nhìn nàng, ngay cả trong lúc ngủ mà hai hàng mày của nàng cũng nhíu chặt lại, hắn thấy thế thì nắm chặt tay nàng và nói: "Chỉ là do muội ấy thấy áy náy mà thôi, muội ấy cảm thấy mình đã hại chết Chiêu Tài. Thường Thường, Chiêu Tài sẽ không gây tổn thương cho muội, cũng sẽ không trách muội đâu, muội phải nhanh khỏe lại, có vậy thì Chiêu Tài mới không lo lắng."
Minh lão phu nhân nhìn hành động vô cùng thân mật này của Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, thì bà ta nhíu chặt mày lại và nói: "Nếu nó cứ phải cầm tay người khác thì mới có thể ngủ được, vậy thì để nha hoàn trông coi đi. Nhị lang cũng có chuyện khác phải làm, không thể cứ lãng phí thời gian ở đây được."
"Không sao." Minh Hoa Chương khẽ nói: "Không có chuyện gì quan trọng hơn muội ấy, ta tự nguyện ở bên cạnh muội ấy."
Vẻ mặt Minh lão phu nhân dần trở nên khó chịu và tức giận hơn, bà ta quay đầu nhìn về phía Trấn Quốc Công, lời muốn nói thể hiện qua ánh mắt, vô cùng rõ ràng.
Quản lý con ngươi đi chứ, lẽ nào cứ phải để nó quậy phá như thế, gây ra tai tiếng, khiến cho tất cả mọi người biết chuyện à?
Đêm qua Trấn Quốc Công đã qua đây nên ông cũng có thể cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng rằng, sau khi Minh Hoa Chương về, trạng thái của Minh Hoa Thường đã an ổn hơn rất nhiều, nàng không còn mơ thấy ác mộng liên tục giống như đêm qua nữa. Ông cũng thấy Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đang nắm tay nhau, cuối cùng, ông cũng không đành lòng, chỉ nói rằng: "Thường Thường đã mơ thấy ác mộng cả đêm, khó mà đi vào giấc một cách an ổn, để nó nghỉ ngơi một lúc đi. Mẫu thân, người cũng mệt mỏi rồi, ta đưa người về."
Minh lão phu nhân nghe thấy những gì Trấn Quốc Công nói, thì thật sự là đã tức giận đến mức bốc khói. Bà ta hất mạnh tay áo, nói trong sự phẫn nộ rằng: "Được, ta già rồi, lời ta nói không còn tác dụng gì nữa. Ngươi nuôi con cái ngươi, ngươi cứ dung túng chúng nó như thế đi, để ta xem thử xem ngươi sẽ phá hoại Minh gia ra thành cái dạng gì."
Nói rồi, Minh lão phu nhân nổi giận đùng đùng mà bỏ đi ra ngoài. Trấn Quốc Công thấy có lỗi, ông nhìn Minh Hoa Chương, sau đó thì cũng chạy ra ngoài tiễn lão phu nhân.
Trong phòng, dường như là đám nha hoàn cũng cảm nhận được sự bất thường, nên họ đặt đồ xuống rồi lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường đang ở gần trong gang tấc, hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đọng trên chóp mũi nàng, sau đó hắn nói, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được: "Muội không cần phải áy náy, rõ ràng là người không ngừng mang đến tai họa cho người bên cạnh, là ta mới phải."
Cả ngày Minh Hoa Chương đều ở bên cạnh Minh Hoa Thường, tự tay hắn mớm nước, mớm thuốc,"hoàn toàn không rời một tấc" theo đúng nghĩa đen. Mặt trời dần ngả về Tây, trong lúc chăm sóc Minh Hoa Thường, Minh Hoa Chương cũng không nhìn được mà nhìn chằm chằm vào quầng sáng trên mặt đất rồi ngẩn người ra.
Hôm nay hắn không thể rời khỏi đây, thật sự là không có cách nào có thể đi đến phủ Kinh Triệu được, kỳ hạn mười ngày gần tới rồi, không biết tình hình bên phía tra án thế nào rồi?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, hắn vừa suy nghĩ như thế xong, thì thị nữ đã đi tới bẩm báo, nói rằng Xá nhân Thái tử Tạ lang quân, Giáo úy Vũ Lâm quân Nhậm Dao, Giang Lăng phủ Giang An Hầu, đến đây thăm hỏi nhị nương tử.
Minh Hoa Chương hơi kinh ngạc, việc ba người này tới thăm Minh Hoa Thường cũng không có gì là lạ cả, bọn họ không tới thì Minh Hoa Chương mới muốn đánh bọn họ, nhưng mà, sao họ lại đến sớm vậy?
Bây giờ còn chưa tới giờ tan làm, lẽ ra trong ngày cuối cùng này, bọn họ phải vô cùng bận rộn mới phải, vậy thì làm sao bọn họ lại đi đến đây được?
Minh Hoa Chương cảm nhận được tình hình có biến chuyển, nên hắn bảo thị nữ mời ba người vào ngay lập tức. Hắn không dám cách Minh Hoa Thường quá xa, bèn bảo nha hoàn dẫn bọn họ đi thẳng vào trong viện của Minh Hoa Thường.
Người còn chưa tới mà đã nghe thấy tiếng trước rồi, Giang Lăng vừa vào trong là đã lên tiếng, giọng nói vô cùng vui vẻ của hắn ta vang lên: "Minh Hoa Chương, chuyện vui này, bắt được hung thủ rồi!"
Một bức bình phong ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài phòng, thân hình Minh Hoa Chương ẩn sau bức bình phong, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ, như một vết mực mờ thon dài. Nhưng Giang Lăng lại có một cảm nhận rất rõ ràng, rằng, khi Minh Hoa Chương quay đầu lại, hắn đã lạnh lùng liếc hắn ta một cái, băng lạnh trong ánh mắt ấy như hoá thành thực thể.
Mấy lời nói ồn ào còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị kẹt trong cổ họng, thoáng cái, Giang Lăng cũng đã quên mất hắn ta muốn nói gì. Bấy giờ, Nhậm Dao đuổi tới kịp, nàng ấy đạp hắn ta một cái thật là mạnh từ phía đằng sau, sau đó quát lớn rằng: "Nhị nương còn đang bệnh đấy, ngươi có biết nói chuyện không vậy hả?"
Giang Lăng gãi đầu, tâm tình hậm hực nhưng chỉ có thể nói: "Ta đâu có nói Minh Hoa Thường bệnh là việc vui, mà ta đang nói đến việc bắt hung thủ mà."
Minh Hoa Chương đứng sau bức bình phong, sau khi cởi móc bằng ngọc, buông hết rèm che, màn trướng xuống, thì hắn mới lạnh nhạt đi ra và nói: "Muội ấy ngủ rồi, nhỏ giọng một chút, ra ngoài rồi nói."
Giang Lăng cũng không ngờ là đến cả cơ hội được ngồi xuống mà hắn cũng chẳng cho, còn bắt họ phải đứng ngoài hành lang nói chuyện nữa chứ. Minh Hoa Chương đi ra ngoài trước, Giang Lăng thở dài đuổi theo, lầm bầm trong miệng rằng: "Đến cả một miếng nước cũng không cho uống, hẹp hòi."
Minh Hoa Chương mắt điếc tai ngơ, lúc ra ngoài, hắn chạm mặt Tạ Tế Xuyên, hai người nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều vô cùng bình thản, như thể là người cãi nhau ban sáng không phải là bọn họ vậy.
Tạ Tế Xuyên thoáng nhìn vào phòng, sau bức bình phong là rèm che rủ xuống khắp nơi, tựa như sương mù bao phủ, không thể thấy rõ dáng vẻ, nhưng hắn ta biết, biết rằng có một người đang nằm trong đó.
Hôm qua, sau khi Minh Hoa Thường ngất xỉu, Tạ Tế Xuyên là người đưa nàng về. Không biết là hôm nay nàng đã khá hơn được chút nào chưa?
Minh Hoa Chương dừng bước bên cạnh cây cột, khi hắn thấy Tạ Tế Xuyên đứng trước cánh cửa, nhìn vào trong phòng mà không nhúc nhích gì, hắn nheo mắt lại và hỏi hắn ta rằng: "Tạ Tế Xuyên, ngươi đang nhìn gì vậy?"
Trong giọng nói của Minh Hoa Chương như ẩn chứa cả một sự uy hiếp, Tạ Tế Xuyên liếc mắt, tay áo dài uốn lượn, rồi hắn ta chậm rãi xoay người lại và đáp: "Tất nhiên là nhìn Nhị muội muội rồi. Muội ấy thế nào rồi?"
Minh Hoa Chương vẫn trưng khuôn mặt không cảm xúc ấy ra, hắn nói: "Khó khăn lắm muội ấy mới ngủ được, đừng làm phiền muội ấy. Nhậm Dao có thể vào trong xem thử, nhưng hai người các ngươi thì không được. Còn nữa, phải gọi muội ấy là nhị nương tử."
Những người khác trong phủ Trấn Quốc Công nghe nói là đám người Tạ Tế Xuyên tới, thì cũng chạy nhanh qua xem. Trấn Quốc Công vừa vào trong thì đã nghe thấy những gì Minh Hoa Chương nói, ông trách cứ: "Nhị lang, không được vô lễ với Tạ công tử. Sao có thể để khách đứng như thế được chứ, mau vào trong ngồi đi."
"Không sao ạ." Tạ Tế Xuyên vẫn híp mắt cười, không hề để ý đến sự lạnh nhạt của Minh Hoa Chương, vẫn mang dáng vẻ hiền hòa giữ lễ kia mà đáp lời ông rằng: "Khách nghe theo chủ ạ. Hôm nay bọn ta đến, đầu tiên là để thăm hỏi Nhị muội muội, thứ hai là thông báo cho Quốc Công, lão phu nhân biết, đã tìm được hung thủ đêm qua sát hại Chiêu Tài rồi."
Trấn Quốc Công đã bực bội cả ngày nay, ông nghe đến đây thì bất giác phấn chấn lên: "Bắt được rồi à?"
"Vâng." Tạ Tế Xuyên nói: "Nói mới nhớ, ta và Nhị muội muội đều từng gặp người đó rồi. Có một lần, ta và muội ấy đi từ ngoài thành về, vô tình đụng phải một người ở gần phủ Kinh Triệu, người đó điên điên khùng khùng, nhìn thấy bọn ta là bỏ chạy ngay. Lúc đó ta nên nghĩ tới rồi mới phải, nếu không phải là vì cảm thấy chột dạ, vậy thì hắn ta chạy làm cái gì kia chứ? Nếu biết hắn ta sẽ giết hại Nhị muội muội, thì ngày đó nên bắt lấy hắn ta rồi."
Minh Hoa Chương hơi nhíu mày lại, động tác này khẽ đến mức người ta khó lòng mà để ý đến, hắn không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: "Các ngươi bắt hắn ta như thế nào?"
Vẻ mặt Nhậm Dao áy náy, nàng ấy nói: "Chuyện hôm qua, là do bọn ta không hoàn thành tốt trách nhiệm nên mới để cho Chiêu Tài xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt của bọn ta. Hôm nay ta và Giang Lăng đi theo Tạ Tế Xuyên cả ngày, Tạ Tế Xuyên tìm được một chiếc áo dính đầy máu trong mương thoát nước, sau đó đã đi hỏi người xung quanh, bọn họ nói, hình như là trang phục của Dương điên. Bọn ta lập tức đi điều tra nhà của Dương điên, và đã tìm được một con dao dính máu trong nhà hắn ta. Từ chiều dài cho đến hình dạng của thân dao đều giống với vết thương của Chiêu Tài y như đúc. Ngoài ra, bọn ta còn tìm được trang phục dính máu, quặng chế thuốc nổ, lưu huỳnh, ký hiệu có hình thù kỳ quái trong nhà hắn ta, à, còn có một quyển sổ viết đầy tên người. Bọn ta hỏi những cái tên này có nghĩa là gì, hắn ta nói là người mà hắn ta muốn giết."
Giang Lăng tiếp lời: "Vốn dĩ ban đầu bọn ta chỉ muốn đến nhà hắn ta để hỏi một chút thôi, nhưng hắn ta vừa nhìn thấy Vũ Lâm quân là bỏ chạy ngay, sau khi bị bắt thì còn nói xằng nói bậy. Lúc thì hắn ta nói là muốn giết hết tất cả chúng ta, lúc thì lại ôm đầu khóc, nói là triều đình đang giám sát hắn ta, có một nhân vật lớn đang muốn hãm hại hắn ta. Bọn ta hỏi hắn ta là, có phải mấy vụ nổ trước đó là do một tay hắn ta làm ra hay không, hắn ta đều thừa nhận hết, còn nói là bên dưới Trường An có chôn bom, qua ba ngày nữa Phật Tổ sẽ đến đón hắn ta đi."
Giang Lăng nói xong thì không thể nhịn được nữa mà liếc mắt nhìn quanh rồi nói: "Kỳ lạ thật, một người bình thường chẳng có gì như hắn ta, có ai muốn hãm hại hắn ta đâu chứ? Bọn ta không có thời gian đâu mà nghe hắn ta ăn nói lung tung, nên đã nhanh chóng đi từ phủ Kinh Triệu tới đây, kể cho ngươi nghe tin tức phá án."
Tạ Tế Xuyên thở dài: "Thật sự là không thể ngờ được mà, người giày vò lòng người, gây ra nhiều chuyện trong thành Trường An, khiến cả nửa triều đình xoay vòng vòng như con quay như thế, lại là một người điên."
Minh Hoa Chương từ từ hỏi: "Dương điên là tên của hung thủ à?"
"Là biệt danh thôi." Nhậm Dao nói: "Không ai biết tên họ thật của hắn ta, chỉ biết hắn ta họ Dương, trong ngày, thường thì sẽ có một nửa thời gian là hắn ta bình thường, nửa còn lại thì như điên như dại, lúc nào cũng kêu la, nói rằng người khác muốn giết mình, cho nên mọi người mới gọi hắn ta là "Dương bán điên" đấy."
Minh Hoa Chương hỏi: "Vì sao hắn ta lại cho rằng người khác muốn giết hắn ta?"
"Không biết nữa." Nhậm Dao nói: "Nếu không thì tại sao người ta lại gọi hắn ta là "Dương bán điên" cơ chứ?"
"Vậy thì vì sao hắn ta lại muốn giết chết Chiêu Tài?" Minh Hoa Chương run lên, hắn nói: "Không, nếu như dựa theo câu đố chữ của hắn ta, thì người mà hắn ta muốn giết nên là người họ Minh. Mà ta cũng họ Minh, còn là mệnh quan triều đình, vậy thì vì sao hắn ta lại không chọn giết ta cơ chứ?"
"Hắn ta là người không bình thường, không thể tính theo lẽ thường được." Tạ Tế Xuyên nói: "Hắn ta nghi thần nghi quỷ, rõ ràng chỉ là tiếng gió thổi cỏ lay rất bình thường thôi, mà hắn ta lại nghĩ là người khác muốn hại mình, có lẽ Nhị muội muội đã vô tình làm gì đó, nên hắn ta mới ngộ nhận là Nhị muội muội muốn hại hắn ta, rồi xuất phát từ mong muốn tự vệ. nên hắn ta mới muốn giết Nhị muội muội. Chỉ là, hôm đó người ở bên ngoài lại là Chiêu Tài, trời xui đất khiến thế nào mà nàng ấy lại cản một kiếp nạn thay cho Nhị muội muội. Đồ có dính máu, dụng cụ trong nhà hắn ta, đều khớp với thi thể của Chiêu Tài."
Minh Hoa Chương nhăn mày lại và nói: "Hắn ta là người nửa điên nửa dại, việc hắn ta nói rằng có người muốn giết hại hắn ta là giả, vậy thì, làm cách nào để có thể xác định được việc hắn ta nói mình muốn giết người là thật? Người như hắn ta có thể tạo ra được loại thuốc nổ có sức tàn phá mạnh mẽ như vậy thật ư?"
"Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi." Tạ Tế Xuyên nhàn nhạt tiếp lời: "Ta đã điều tra xung quanh nhà của Dương bán điên, một người già trong phường bọn họ nói rằng, trông Dương bán điên như điên như dại vậy thôi, nhưng thật ra, hắn ta đã từng là một Trạng Nguyện, từng đến điện Kim Loan, Nhạn tháp đề danh, chỉ là, về sau này, con đường làm quan không thuận lợi, dần dần mới trở nên điên khùng như thế. Thật sự là ta đang rất nghi ngờ, không biết hắn ta có đang giả ngây giả dại hay không; nếu như hắn ta có thể thi đậu tiến sĩ như thế, thì việc hắn ta phối ra được thuốc nổ cũng không lạ gì. Thích để lại câu đố lúc giết người, cũng khá phù hợp với thân phận văn nhân nghèo mà thích ra vẻ, thích thể hiện của hắn."
Giang Lăng ôm bả vai Tạ Tế Xuyên rồi nói: "Hiếm hoi lắm Tạ Tế Xuyên mới chịu đi ra ngoài đấy. Hôm nay, đích thân hắn ta đã theo dõi quá trình Ngỗ tác khám nghiệm tử thi của Chiêu Tài đấy, không chỉ có thế, còn đi đến phường Trường Thọ đer điều tra, bọn ta có thể tìm ra được hung thủ nhanh như vậy, cũng là nhờ có hắn ta đó."
Tạ Tế Xuyên cảm nhận được Giang Lăng đang khoác tay lên người mình, thì ra vẻ ghét bỏ mà hất tay người ta ra, như thể là chạm vào thì sẽ bị nhiễm ôn dịch vậy: "Tay ngươi bẩn như thế kia, ngươi đừng đụng vào ta."
Giang Lăng "chậc" một tiếng, cũng ra vẻ ghét bỏ mà nói: "Không biết tốt xấu gì cả, ta đang khen người đó."
Đám người Minh lão phu nhân, nhị phòng, tam phòng lục tục đi đến. Minh lão phu nhân nghe thấy lời Tạ Tế Xuyên nói thì niệm Phật hiệu, sau đó, bà ta nói: "A Di Đà Phật, bắt được là tốt rồi. Trên đời này, luôn có một số người như thế, thất bại do mình mà lại đi trách người khác hại mình, quả đúng là tự tạo nghiệp mà."