Trần Thục ái là một trong những phi tần được Triệu Nguyên Tư sủng ái nhất.
Nghe nói, mười sáu tuổi nàng vào cung, mười tám tuổi được Ngụy Vương sủng ái, sau đó địa vị trong cung từng bước lên cao, bây giờ mới hai hai tuổi đã được sắc phong [Thục ái], mơ hồ đã trở thành[cửu tần] đứng đầu.
Nhìn chung, toàn bộ hậu cung, địa vị trên nàng chỉ có hoàng hậu, quý phi, quý tần, quý cơ mà thôi.
Mà điều khó tin là, Trần Thục ái còn chưa sinh cho Ngụy Vương bất kỳ đứa con nào, một nữ nhân chưa có con, lại có thể ngồi vào vị trí [Thục ái], không thể không nói, Triệu Nguyên Tư đối với nữ nhân quả thực có chút ân sủng.
Vậy mà, Trầm thục phi rõ ràng đã sinh ra cửu công tử Hoằng Tuyên, lại là dưỡng mẫu bát công tử Hoằng Nhuận, cũng chỉ được sắc phong[Thục phi]mà thôi, so với Trần Thục ái vậy mà kém hai cấp.
Cũng chính vì có Ngụy Vương ân sủng, Trần Thục ái làm việc càng là không kiêng nể, ngay cả hoàng hậu cùng ba vị quý phu nhân cũng không để trong lòng. Có thể trong con mắt của nàng, bây giờ Ngụy Vương sủng ái nàng như vậy, một khi nàng sinh hạ con trai cho bệ hạ, liền có thể thay thế hoàng hậu hiện tại.
Chính vì ôm ý nghĩ như vậy, Trần Thục ái còn có mấy lần công khai cãi vã hoàng hậu, mà sự thật đã chứng minh, có Triệu Nguyên Tư che chở, hoàng hậu đúng là không làm gì được nàng.
Thái độ của Ngụy Vương khiến Trần Thục ái càng ngày càng ngang ngược, rõ ràng số tuổi so với phần lớn phi tần trong cung nhỏ hơn, lại luôn bày ra dáng vẻ "đại tỷ", ép buộc dụ dỗ các phi tần đối phó hoàng hậu.
Về phần Trầm thục phi, cho dù nàng là mẫu phi của hai vị công tử, lại bởi vì hai vị công tử đều không được Triệu Nguyên Tư sủng ái, mà Trầm thục phi không giỏi câu dẫn Ngụy Vương cộng thêm tình trạng cơ thể lại không tốt, nhiều lần khiến Ngụy Vương mất hứng. Vì vậy, Triệu Nguyên Tư cũng không mấy khi đến Ngưng Hương Cung.
Dùng chính lời của Trần Thục ái, chỉ là một phi tần hết thời cùng hai cái công tử không có tiền đồ, loại này phi tử cũng phải bận tâm?
Bởi vậy Trần Thục ái căn bản không đem Trầm thục phi để vào mắt, nhưng không ngờ, gần đây Triệu Hoằng Nhuận lại được Ngụy Vương coi trọng, dù kẻ này gần như phá hủy toàn bộ ngự hoa viên, Ngụy Vương cũng không trách phạt hắn, ngược lại cười ha ha lệnh cho thái giám, bất luận bát công tử Triệu Hoằng Nhuận làm gì ngự hoa viên, đều không được ngăn cản.
Trời ạ, bệ hạ đang làm gì vậy??
Mà càng làm cho Trần Thục ái cảm thấy tức giận là, trong lòng Ngụy Vương, địa vị của mẫu phi bát công tử, Trầm thục phi lại dần dần lên cao, căn cứ thái giám đưa tin, trong nửa tháng này bệ hạ đã có sáu bảy lần qua đêm tại Ngưng Hương Cung, dù là Trầm thục phi không thể phục vụ chuyện phòng the, Ngụy Vương vẫn vui vẻ.
Nghe được cái tin đồn này, Trần Thục ái không thể tin nổi, suy đi tính lại, nàng cho ra một kết luận, đó chính là Trầm thục phi sử dụng thủ đoạn nào đó lừa gạt Ngụy Vương.
Nàng không tin bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, một cái công tử luôn bị đánh giá là ngang bướng lại có thứ gì đáng để Ngụy Vương coi trọng, mà không phải là[kỳ lân nhi]Triệu Hoằng Chiêu.
Do đó, Trần Thục ái hạ quyết tâm muốn giáo huấn Trầm thục phi.
Cũng khó trách Trần Thục ái quyết định làm như vậy, bởi vì địa vị của nàng đều nhờ sự sủng ái của Triệu Nguyên Tư, nếu Triệu Nguyên Tư không còn như trước kia thường xuyên qua đêm tại[U Chỉ cung], địa vị của nàng sẽ tụt dốc không phanh.
Đến lúc đó, không những các phi tần khác sẽ không còn muốn nghe lệnh của nàng, e rằng hoàng hậu cũng sẽ làm khó nàng, dù sao, nàng, Trần Thục ái vẫn chỉ dựa vào Ngụy Vương sủng ái mà thu được địa vị phi tử, căn bản không phải dựa vào con cái.
Đây cũng là nguyên nhân nàng nghĩ mọi cách tranh đoạt cùng hoàng hậu, nhưng vẫn không thể thay thế được hoàng hậu, dù sao hoàng hậu cũng sinh ra thái tử Triệu Hoằng Lễ, mà nàng, lại chưa có bất kỳ đứa con nào.
Cho nên, duy trì sự sủng ái của đương kim Ngụy Vương đồng thời thể hiện ra ngoài, là thủ đoạn tốt nhất giữ gìn địa vị của nàng, mà Trầm thục phi, quả hồng mềm này, tự nhiên là đối tượng thích hợp.
Trần Thục ái tuyệt đối không ngờ được, buổi sáng nàng khinh dễ Trầm thục phi, thì ngay buổi chiều, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn theo một đám người đến tìm nàng.
"Nương nương, bát điện hạ cầu kiến."
Lúc cung nữ báo tin cho Trần Thục ái, Trần Thục ái đang trang điểm trong tẩm cung, bởi vì theo suy nghĩ của nàng, hôm nay Ngụy Vương rất có thể sẽ tới U Chỉ cung.
Trần Thục ái cũng không phải đồ đần, nàng đương nhiên biết, hôm nay nàng đi khi dễ Trầm thục phi, dựa vào trinh độ coi trọng của Ngụy Vương đối với bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, nhất định sẽ tới hỏi nàng nguyên nhân.
Đến lúc đó, nàng hướng Ngụy Vương làm nũng, chuyện này cứ thế mà qua.
Cùng lắm, bồi thường cho Trầm thục phi một cái bình sứ không đáng tiền là được? Coi như là xem ở mặt mũi bệ hạ mới đền cho Trầm thục phi, như thế sẽ không ảnh hưởng đến thể diện của nàng.
Chỉ một cái bình sứ, vừa áp chế Trầm thục phi, vừa khiến Ngụy Vương trở lại bên cạnh nàng, cớ sao không làm?
Không thể không nói Trần Thục ái nghĩ rất hay, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không cân nhắc đến Triệu Hoằng Nhuận thái độ, cho tới khi cung nữ nói rằng Triệu Hoằng Nhuận mang theo tông vệ tới bái kiến, làm nàng sửng sốt hồi lâu.
"Hắn tới chỗ của bản cung làm cái gì?"
Thị nữ đang quỳ trên mặt đất cẩn thận nhắc nhở: "nương nương, ngài nghĩ còn vì chuyện gì?... Ngài thử nghĩ xem, buổi sáng ngài vừa đi Ngưng Hương Cung dạy dỗ Trầm thục phi, buổi chiều nhi tử của nàng liền dẫn theo người đến tẩm cung cảu nương nương, việc này là trùng hợp sao?"
Trần Thục ái nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thì thào nói: "cái oắt con kia, lại có can đảm tới tẩm cung của ta?"
Có lẽ, Trần Thục ái không phải là không có cân nhắc qua bát công tử Triệu Hoằng Nhuận thái độ, chỉ là nàng coi thường vị này đảm lượng cùng khí phách, không ngờ vị điện hạ này lại dám thật sự tìm tới cửa.
Theo cách nghĩ của nàng, nàng là Ngụy Vương sủng ái nữ nhân, tính ra là trưởng bối của Triệu Hoằng Nhuận, một cái công tử dù tức giận cỡ nào khi mẫu phi bị người khi dễ, cũng không dám mạo phạm xông đến trưởng bối tẩm cung đi? Nhiều lắm là phàn nàn với bệ hạ.
"Kẻ này ở đâu?"
"Bẩm nương nương, điện hạ đang ngồi ngoài đại điện, còn sai người dâng trà cho hắn..."
"Không có quy củ như vậy?"
"Đâu chỉ là không có quy củ? Triệu Hoằng Nhuận tự mình xông vào cũng thôi đi, mười cái tông vệ bên cạnh hắn cũng tự tiện xông vào..."
"..." Trần Thục ái nhíu mày.
Phải biết rằng, trong hoàng cung, trừ khi được tẩm cung chủ nhân cho phép, bằng không ngoại trừ đương triều Ngụy Vương, dưới tình huống bình thường, ai cũng không được tự tiện xông vào, nếu không sẽ phạm trọng tội.
[Phải gặp sao ?]
Trần Thục ái có chút chột dạ, dù sao chuyện này xảy ra là do nàng, bây giờ con của khổ chủ tìm tới cửa, trong lòng khó tránh khỏi hoảng sợ.
Lấy lại bình tĩnh, Trần Thục ái trầm giọng nói: "ngươi đi nói cho Triệu Hoằng Nhuận, bản cung không rảnh gặp hắn."
"Không được !" Cung nữ vội vàng nói: " Triệu Hoằng Nhuận nói, nếu nương nương không ra gặp hắn, hắn liền đập U Chỉ cung!"
"Cái gì? Hắn thật to gan!" Nghe được những lời này, Trần Thục ái giận dữ, cắn chặt hàm răng trắng ngà, nói: "tốt, bản cung muốn nhìn một chút, hắn Triệu Hoằng Nhuận lấy đâu ra can đảm, dám đập bản cung U Chỉ cung!"
Thấy Trần Thục ái chuẩn bị đi ra tiếp kiến Triệu Hoằng Nhuận, cung nữ kia lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: "nương nương, Triệu Hoằng Nhuận đem theo tông vệ chắc không có ý tốt, chi bằng nương nương phái người thông báo tuần tra cấm vệ..."
"Không cần! Ngoài điện không phải có thị vệ sao?... Bản cung cũng không tin, Triệu Hoằng Nhuận dám công nhiên hành hung trước mặt thị vệ!"
Nói rồi, Trần Thục ái khoác thêm áo choàng, mang theo cung nữ đi tới tiền điện U Chỉ Cung.
Mà giờ khắc này, ở tiền điện U Chỉ Cung, Triệu Hoằng Nhuận không cố kỵ chút nào ngồi ở trong điện giống hệt như cung nữ kia nói, sau lưng hắn, mười tông vệ xếp thành một hàng, khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận thần sắc bình tĩnh, vừa uống trà, vừa dùng con mắt đánh giá các cung nữ đang lo sợ trong điện.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nghe được loạt tiếng bước chân dồn dập.
[Chính chủ tới!]
Hắn hừ nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, khoác lên một thân hoa lệ áo choàng Trần Thục ái trầm mặt đi ra, thấy Triệu Hoằng Nhuận, liền không khách khí, quát lớn: " là người nào nói muốn đập U Chỉ cung?!"
[A ... Thật đúng là một mỹ nhân, khó trách phụ vương đại nhân sủng ái nàng như vậy... ]
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn lướt qua Trần Thục ái, hắn thấy nàng quả thật là quốc sắc thiên hương, diễm lệ vô cùng, càng hiếm thấy chính là trời sinh có một đôi mắt mê hoặc người khác, khó trách lại được Ngụy Vương sủng ái.
[Chỉ tiếc bên trong không bằng bên ngoài... ]
Hừ một tiếng, Triệu Hoằng Nhuận đặt xuống chén trà trong tay, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía Trần Thục ái.
"Là bản công tử!"
Đừng nói, có mười tên tông vệ đứng sau lưng hắn trợ uy, lúc hắn nói câu này, thật sự rất oai phong, lập tức làm Trần Thục ái kinh sợ.
"Ngươi..." Trần Thục ái sửng sốt.
[Cái này... Đây là khí thế của một thằng nhóc mười bốn tuổi nên có sao?]
Trần Thục ái tâm tim đập thình thịch, bởi vì nàng cảm giác ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận lạnh như băng cực giống Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư, ánh mắt không để ý đối phương là ai.
[Nhanh đi gọi cấm vệ!]
Trần Thục ái âm thầm liếc nhìn cung nữ sau mình.
Với trực giác của một nữ nhân khiến nàng cảm giác đối phương tuyệt đối không đơn giản.