Một quyền tiếp một quyền, cẩn thận từng li từng tí đánh ra mấy chục quyền, Ngải Huy vẫn không có chút phản ứng nào, lòng thấp thỏm của mập mạp cũng thả lỏng đi nhiều.
Xem ra là mình quá lo lắng, lòng mập mạp bình thản lại, phải nhanh tay thừa dịp cơ hội ngàn năm khó gặp trừng trị tên Ngải Huy này một trận, có Lâu Lan làm chứng a, thực sự là trời cũng giúp ta rồi, ha ha ha!
Bộp bộp bộp!
Bỗng nhiên Mập mạp cảm thấy nắm tay có chút tê dại, gã nhìn lại, lập tức thất kinh: "Ai nha, hắn sao lại mập thế nhỉ?"
Hiện tại Ngải Huy tựanhư một quả khí cầu thổi căng, toàn thân phù thũng biến hình.
"Đó là do nguyên lực trong cơ thể hắn quá nhiều, bây giờ chúng ta cần phải dùng phương thức này giúp hắn làm dịu bớt áp lực trong cơ thể." Lâu Lan giải thích: "Lâu Lan phải chú ý tình trạng nguyên lực trong cơ thể hắn, đành phải giao cho mập mạp ra tay rồi."
Mập mạp nhếch miệng: "Không sao, cứ giao cho ta! Ta rất lành nghề món làm dịu áp lực!"
Bộp bộp bộp!
"Nguyên lực ứ đọng tại mặt trái!"
"Má phải!"
"Cằm!"
Hai mắt Lâu Lan không ngừng chớp động hoàng quang, không ngừng nhắc vị trí mập mạp cần phải nện vào. Mập mạp nhìn thấy mặt Ngải Huy đã bị đánh thành mặt heo thì cảm thấy thực sự có thành tựu.
"Mập mạp, tăng lực lên!" Lâu Lan nhắc nhở.
"Được!" Mập mạp càng dốc sức đánh.
Thời gian từng chút trôi đi, mập mạp đổ đầy mồ hôi, gã không còn nhớ nổi rốt cuộc mình đã tung ra bao nhiêu quyền, dù sao Ngải Huy đã hoàn toàn thay đổi, thể hình bành trướng lên gấp hai gấp ba lần.
Nếu như trên đường Mập mạp gặp Ngải Huy như vậy thì có đánh chết gã, gã cũng không nhận ra được.
Nhưng...
Gã cảm thấy cánh tay mình mỏi đến được mức nhấc không nổi, tựa như tưới chì, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô rang, thở hì hục như sắp tắt thở đến nơi, hơi thở gián đoạn: "Lâu Lan... Được, được rồi đấy, ta không, không còn sức rồi!"
"Mập mạp kiên trì tiếp một hồi nữa đi, sắp ổn rồi."
Con mắt Lâu Lan chớp động hoàng quang, nhìn chằm chằm vào thân thể Ngải Huy, tỉ mỉ quan tâm nguyên lực lưu động trong cơ thể Ngải Huy.
"Vai!"
"Bắp đùi!"...
Lâu Lan không ngừng đưa ra chỉ lệnh, mập mạp đã có phần chết lặng, thể lực tiêu hao tới cực điểm. Gã không còn chú ý tới nắm đấm của mình đánh vào trên người Ngải Huy tựa như đánh vào con nhím nữa, nắm đấm của gã đã sưng phù như bánh bao.
Xuy xuy xuy!
Từng sợi nguyên lực sắc nhọn nhè nhẹ không ngừng toát ra từ lỗ chân lông trên người Ngải Huy, hiện tại Ngải Huy giống y chang một con nhím.
"Mập mạp tăng thêm chút lực đi!" Lâu Lan lớn tiếng hô.
Gã mơ hồ nghe thấy đầu ngõ giống như có người tranh cãi, nhưng tại thời điểm này, toàn bộ tinh thần của gã đều tập trung trên người Ngải Huy, không nghe được gì.
"Lâu, Lâu Lan... Ta chịu không nổi rồi!" Giọng Mập mạp như khóc, gã cảm giác mình sắp thoát lực, hôm nay mình đã đánh bao nhiêu quyền? Gã cảm thấy quyền cả đời mình đều đánh hết trong hôm nay.
"Mập mạp, cố gắng kiên trì đi! Đã đến thời điểm mấu chốt rồi!"
Lâu Lan cổ động mập mạp, con mắt không rời Ngải Huy chốc lát nào, hoàng quang chớp động liên tục liên tục. Số lượng nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy thực sự quá kinh khủng. Lâu Lan không thể ngờ tới là trong cơ thể Ngải Huy sao có nhiều nguyên lực như thế, rõ ràng đã vượt quá xa khả năng cực hạn mà thân thể Ngải Huy có thể thừa nhận. Ngải Huy làm thế nào được bình yên vô sự? Nếu là người khác, nhất định sẽ bị nhiều nguyên lực như vậy nổ tung rồi!
Nhưng tình huống cũng đã cực kỳ nguy cấp.
Cung ở hai chân Ngải Huy khai mở chỉ giúp tình huống chuyển biến tốt đẹp trong chốc lát. Cung ở hai tay của hắn và cung ở hai chân vừa mới khai mở đều bị kiếm chi nguyên lực chen chúc tràn vào kích mở rộng dã man thô bạo. Nhưng tốc độ bốn cung mở rộng kém xa so với tốc độ nguyên lực mở rộng.
Hơn nữa kích mở rộng dã man thô bạo như vậy gây tổn thương rất lớn, song thủ cung và song túc cung(cung ở hai chân) không có vấn đề quá lớn, Lâu Lan có rất nhiều biện pháp có thể trợ giúp Ngải Huy chữa trị những ám thương này. Nhưng chỉ giới hạn tại bốn cung này, còn nếu bốn cung Địa Hải Môn Thiên dính ám thương thì sẽ rất phiền phức.
Nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy cần phải được phát tiết.
Dùng phương thức đánh vào thân thể Ngải Huy có thể trợ giúp Ngải Huy phát tiết một bộ phận nguyên lực. Toàn bộ quá trình Lâu Lan cần phải quan tâm nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy không thể ứ đọng cục bộ quá nhiều, vậy sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể Ngải Huy, cho nên phải cần mập mạp động thủ.
Lúc trước Lâu Lan còn lo lắng mập mạp không đủ thể lực, không thể ngờ mập mạp rất sung túc lực lượng, đánh cũng rất ổn thỏa.
Đúng là hảo huynh đệ!
Lâu Lan âm thầm tán thán, mập mạp đã dốc hết sức a, chỉ có huynh đệ của mình mới có thể không thèm để ý mồ hôi và mệt nhọc như thế đó.
Mập mạp đúng là người tốt.
Mập mạp không biết Lâu Lan tán thán trong lòng, gã chỉ muốn khóc thôi, hai nắm đấm của gã đã sưng phù như hai đống cát, mỗi một quyền đều như là cực hình. Vì sao mình muốn đánh Ngải Huy? Đây là đánh Ngải Huy sao?
Lâu Lan, ta muốn tu luyện!
Bách Hoa bộ! Hồ Điệp Xuyên Hoa bộ! loại bộ gì cũng được!
Một trăm lần, năm trăm lần, tám trăm lần... Bao nhiêu lần cũng được!
Mập mạp cực kỳ bi thương, rơi lệ xót xa.
Phanh!
Một quyền đánh xuống, mập mạp cảm giác không ổn, một quyền này tựa như chìm vào đống bông vải.
"Mập mạp cẩn thận!"
Cái gì mà cẩn thận...
Khuôn mặt Mập mạp mờ mịt không kịp phản ứng bất cứ động tác gì liền cảm giác mình bị một con dã thú cuồng chạy húc thằng vào người, toàn thân tựa như đạn pháo ra nòng, bay thẳng ra ngoài.
Cuối cùng cũng kết thúc...
Lâu Lan lại đột nhiên trở nên khẩn trương, Ngải Huy đã đến bước then chốt nhất!
Viện trưởng không ngờ mình lại gặp Vương Trinh ở đầu ngõ, sắc mặt ông ta rất không tốt: "Ngươi tới làm gì?"
Vương Trinh cười tủm tỉm: "Viện trưởng tới làm gì, ta tới làm cái đó."
"Ngải Huy là học viên của Tùng Gian viện chúng ta." Sắc mặt Viện trưởng âm trầm: "Từ lúc nào Thành chủ đại nhân bắt đầu can thiệp vào sự vụ của Tùng Gian viện chúng ta thế?"
Từ xưa tới nay, Vương Trinh và phủ nha đều không cho mọi người có cảm giác tồn tại gì cả. Trọng yếu nhất ở Tùng Gian thành chính là Tùng Gian viện, chức trách của phủ nha rất hữu hạn. Ở Cảm Ứng tràng, địa vị của phân viện cao hơn phủ nha nhiều, cho nên viện trưởng không có chút nào e sợ khi nhìn thấy Vương Trinh.
"Ngải Huy đồng học học tập sinh hoạt tại Tùng Gian thành ta, ta là đương kim thành chủ, đương nhiên muốn quan tâm thfi quan tâm." Vương Trinh chậm rãi phát biểu.
Viện trưởng bỗng nhiên quay sang nói với các người khác: "Các ngươi lui ra đi, ta nói với thành chủ mấy câu."
Đợi những người khác lui ra phía sau cả, viện trưởng hạ giọng: "Ngươi có ý tứ gì?"
Vương Trinh cũng thu hồi nụ cười trên mặt: "Ta chỉ không muốn Tùng Gian thành xảy ra chuyện gì bất ngờ dưới tay ta."
Khóe mắt Viện trưởng giựt giựt: "Đừng có nói chuyện giật gân, Cảm Ứng tràng đã khống chế được cục diện."
Khuôn mặt Vương Trinh hiện lên vẻ trào phúng: "Vậy vì sao viện trưởng đại nhân lại đến?"
Viện trưởng nhìn kỹ vị thành chủ mình không mấy lần gặp mặt này, lần đầu tiên cảm thấy đối phương không phải phế vật. Thành chủ ở Cảm Ứng tràng không dễ làm, Cảm Ứng tràng đoạn tuyệt với nhân thế, tự thành thiên địa, phi thường độc lập. Thành chủ của thành trấn tại Cảm Ứng tràng được gọi là thành chủ biệt khuất nhất, bởi vì quyền lực ở mỗi thành cơ bản đều nằm trong tay phân viện địa phương. Hơn nữa trị an ở Cảm Ứng tràng vô cùng tốt, thành chủ cơ hồ không có chuyện gì để làm.
Những người nguyện ý tới Cảm Ứng tràng đảm nhiệm thành chủ, đa số đều là một vài quan viên tới dưỡng lão hoặc là loại người lòng không chí lớn kiếm chỗ ăn chờ chết.
"Thành chủ cảm thấy tình huống rất nguy cấp?" Viện trưởng hỏi thẳng.
Vương Trinh trịnh trọng gật đầu: "Không sai, cực kỳ nguy cấp."
Hắn thường kiếm cơ hội giao tiếp với viện trưởng, nhưng hắn biết rõ viện trưởng sẽ không nghe hắn. Tuy hắn là thành chủ, nhưng không có thực quyền, các phu tử của Tùng Gian viện sẽ không nghe hắn điều động.
"Nói như thế nào nhỉ?" Viện trưởng cũng biết nặng nhẹ, ông ta cũng cần phải có trách nhiệm với Tùng Gian thành, lập trường của song phương không có xung đột.
"Ta không biết Cảm Ứng tràng các ngươi có kế hoạch gì, nhưng cho tới bây giờ, huyết tai không những không khống chế được, mà đang chuyển biến xấu." Vương Trinh nhìn thẳng: "Con Huyết dơi xuất hiện đã khiến mọi người cảm giác khủng hoảng. Hơn nữa, nếu như ta không đoán sai thì các ngươi còn chưa tìm ra được con Huyết dơi lẻn vào vào thành bằng cách nào."
Con mắt Viện trưởng nhíu lại.
Vương Trinh thản nhiên nghênh đón ánh mắt của viện trưởng: "Ta đại khái có thể đoán được thủ đoạn của các ngươi, Phong Linh Bồ Công Anh đúng không?"
Trong lòng Viện trưởng khẽ giật mình, ngoài miệng nói cứng: "Ai cũng có thể đoán được điều đó."
Phong Linh Bồ Công Anh là mộ trong những loài mộc tu đào tạo ra từ trước đây rất lâu, chủ yếu dùng để cảnh giới. Đến bây giờ nó đã phát triển trở thành một loại thủ đoạn cảnh giới phi thường thành thục. Mầm móng nhỏ bé của Bồ Công Anh có thể phi thường bền bỉ mà lơ lửng tại không trung, lượng lớn mầm móng Bồ Công Anh có thể hình thành tầng cảnh giới hoàn toàn không có góc chết.
Một khi có địch nhân xâm nhập tầng cảnh giới, những mầm mòng thật nhỏ này tựa như Phong Linh(chuông gió) sẽ phát ra dao động nhỏ bé, mộc tu phụ trách cảnh giới sẽ phát hiện ngay địch nhân xâm lấn.
"Ta hi vọng có thể chủ động phòng ngự, về phương diện này, ta có kinh nghiệm hơn một ít. Tuy rằng không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng xông pha tiền tuyến mười năm." Vương Trinh nhìn viện trưởng, không e dè kéo ồng quần chân trái mình ra.
Một cái chân kim loại thô lậu.
Viện trưởng yên lặng, nhưng trong ánh mắt có một tia kính ý: "Thụ thương lúc nào?"
"Mười năm trước." Vương Trinh lơ đễnh đáp.
Viện trưởng trầm ngâm: "Ta có thể giao chuyện phòng thủ thành cho ngươi, nhưng ta sẽ quan sát rất kỹ."
"Không thành vấn đề." Vương Trinh thống thống khoái khoái đáp ứng.
Hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, mục đích quan trọng nhất Vương Trinh mong muốn đã đạt được, mà viện trưởng cũng có thể thảy đi vụ sứt đầu mẻ trán.
Viện trưởng ra hiệu cho người ở phía sau tiến tới, ra lệnh ngay: "Từ giờ trở đi, việc phòng thủ thành sẽ do thành chủ phụ trách, tất cả phu tử, học viên, đều phải phối hợp với thành chủ."
Ông ta lập tức cười với Vương Trinh: "Chúng ta cùng vào đi."
Vương Trinh cũng đưa tay ra hiệu mời: "Mời!"
Cổng đạo trường đang mở rộng, hai người đi qua cánh cổng, đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng đen kèm theo tiếng gió thổi lao thẳng đến.
Hai người đều giật nảy mình.
Vương Trinh phản ứng rất nhanh, không chút nghĩ ngợi chân trái vung lên, một cú đá tạt ngang quyết liệt. Nhưng hắn sai lầm khi ước đoán lực xung kích của bóng đen, toàn thân liền bị đụng bay xéo ra ngoài, cũng may viện trưởng kịp phản ứng vội vàng chụp lấy hắn, giúp hắn không bị mất mặt trước mọi người.
Nhưng khi hắn rơi xuống, suýt nữa lòng bàn chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Lực lượng thật cường đại!
Khi bọn họ thấy rõ là ai thì thoáng cái trở nên khẩn trương, vị này không phải là Ngải Huy được.
Một tiếng nổ, mặt đất rung động, mập mạp nện mạnh xuống đất, tung bụi bay lên khắp trời.
Vương Trinh và viện trưởng thoáng cái ngây người, hai người quay mặt nhìn nhau.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong viện vang lên một giọng nói: "Ngải Huy! Xuất kiếm!"
Ngải Huy... Xuất kiếm?
Hai người thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi người kia không phải là Ngải Huy.
Chờ chút!
Xuất kiếm?
Một khí tức cường đại sắc nhọn lẫm liệt đột nhiên bùng phát.
Một thiếu niên bị trói trên cọc gỗ ở chính giữa viện, toàn thân bao phủ rừng rực bạch quang, chậm rãi mở mắt.
Con ngươi băng lãnh hờ hững rồi lại thâm thúy như hư không, giống như một con vạn cổ mãnh thú bị trấn áp dưới núi cao, vạn khóa trên thân lấy đại địa làm lao tù, tỉnh lại từ trong vạn năm ngủ say dài dằng dặc, chậm rãi mở mắt.
Hai người đồng thời biến sắc!