Chương 14: Luyện Đan sư hẹn riêng
Tại Linh Đan các ở Thương Linh phong.
Sau khi Từ Phàm lên lớp xong thì tới Linh Đan các ở Thương Linh phong.
"Xin hỏi vị khách này muốn mua linh đan gì, chỗ chúng ta có các loại đan dược thích hợp dùng cho Luyện Khí kỳ như Tích Cốc đan, Tiểu Linh đan, Thanh Tâm đan, Tiêu Độc đan, Cường Thân đan..."
"Tích Cốc đan trung phẩm của các ngươi bán thế nào?" Từ Phàm hỏi, hắn không ngờ chỉ trong Luyện Khí kỳ lại có nhiều đan dược như vậy.
"Một bình giá hai mươi linh thạch, có thể duy trì cung cấp ngũ cốc và linh khí bản thân cần trong mười ngày cho Luyện Khí kỳ." Tiểu nhị của Linh Đan các nhanh chóng nói, hằng ngày loại Tích Cốc đan này bán ra được rất nhiều, là vật cần thiết của đệ tử Luyện Khí kỳ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
"Gần đây ta luyện chế ra một lô Tích Cốc đan trung phẩm, không biết các ngươi có lấy không." Từ Phàm nói.
"Lấy, chúng ta lấy, mời đi theo ta."
Tiểu nhị vốn nhiệt tình trở nên càng thêm tôn kính, cúi người mời Từ Phàm đến một gian phòng khách quý, dâng trà xong rồi lui ra ngoài.
Một lúc sau, một vị nam tử trung niên diện mạo bình thường đi vào phòng khách quý.
"Đạo hữu muốn bán Tích Cốc đan?"
Nam tử trung niên vừa vào phòng đã hỏi, khuôn mặt cười tự nhiên, khiến người ta nhìn cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Đúng."
Từ Phàm không nói nhiều, trực tiếp lấy ra năm bình ngọc bình thường đặt lên trên bàn, ra ý bảo nam tử trung niên kiểm tra.
"Ừm, mùi hương đan dược nồng đậm, đúng là Tích Cốc đan trung phẩm."
Nam tử trung niên lập tức cầm một bình đan dược bắt đầu kiểm tra.
"Quý các có thể bỏ ra bao nhiêu linh thạch thu mua." Từ Phàm hỏi.
"Không nói đến giá cả vội, không biết quý các cảm thấy Linh Đan các của ta thế nào." Nam tử trung niên nhìn năm bình đan dược, trong mắt hiện lên một tia linh quang.
Có thể thế nào, không phải chỉ là nơi mua đan dược thôi sao, Từ Phàm thầm phản bác trong lòng.
"Linh đan mà các ngươi bán rất tốt." Từ Phàm thuận miệng nói một câu, sau khi tu chân, ta cũng chưa từng ra khỏi cửa tông môn, làm sao ta biết các ngươi thế nào.
Nam tử trung niên: "..."
"Là như thế này, ngươi có hứng thú trở thành Luyện Đan sư hẹn riêng của Linh Đan các ta không?"
"Không có hạn chế, có thể tùy ý tiếp nhận nhiệm vụ luyện đan của Linh Đan các ta." Nam tử trung niên nói thẳng.
"Ta có lợi gì." Từ Phàm trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
"Sau khi ký khế ước, Linh Đan các chúng ta sẽ bán giảm giá hai mươi phần trăm tất cả linh dược cần thiết để luyện đan cho đạo huynh." Nam tử trung niên cười nói, ở Linh Đan các, người thu hút được một Luyện Đan sư hẹn riêng thì có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh, hơn nữa cũng là một bước khá quan trọng trong việc thăng cấp lên chủ quản sau này.
"Vậy còn giá thu mua linh đan?"
"Giá gấp đôi."
"Còn có lợi ích gì khác không?" Từ Phàm tiếp tục hỏi.
"Có thể mua được linh dược và phương thuốc đan dược khan hiếm trên thế gian." Nam tử trung niên tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.
"Được, ta có thể trở thành Luyện Đan sư hẹn riêng của quý các, nhưng ta có một yêu cầu, là phải giữ bí mật thân phận của ta." Từ Phàm suy nghĩ nói, điều này rất quan trọng, trước khi hắn đến Linh Đan các, đã dùng Dịch Dung thuật thay đổi diện mạo của mình.
"Đây là điều đương nhiên, Luyện Đan sư hẹn riêng của Linh Đan các chúng ta đều có biệt hiệu và tên giả của mình." Nam tử trung niên tỏ ra hiểu nói, có rất nhiều Luyện Đan sư không thích khoa trương, chế độ này là vì thực lực ấy.
Lúc này, tiểu nhị vừa nãy bưng một cái khay, bên trên là một Pháp khí loại gương có kích thước bằng cái điện thoại di động.
"Pháp khí này có thể chuyên môn dùng để tiếp nhận nhiệm vụ luyện đan, cũng có thể dùng để mua linh dược, tuyên bố nhiệm vụ."
Từ Phàm cầm Pháp khí, sau khi truyền nhẹ linh khí vào, chỉ thấy trong gương xuất hiện rất nhiều hạng mục lựa chọn.
Khu nhiệm vụ, khu giao lưu, khu linh dược, ở góc gương còn hiển thị quyền hạn của chiếc gương này.
Nhìn hình ảnh trong Pháp khí, Từ Phàm đột nhiên cảm giác phong cách của thế giới này không đúng lắm.
"Sau khi nhỏ máu nhận chủ, ngươi lấy một cái tên là có thể tiếp nhận nhiệm vụ."
Cuối cùng năm bình Tích Cốc đan trung phẩm tổng cộng bán với giá bảy mươi lăm linh thạch.
Thấp hơn không ít so với dự tính của Từ Phàm.
Từ Phàm nói chuyện xong với nam tử trung niên, lại mua mấy đan phương và linh dược tương ứng thường dùng trong Luyện Khí kỳ ở Linh Đan các.
"Sao đan dược giống nhau lại có thủ pháp và cách thức luyện đan không giống nhau."
Trong phòng luyện đan ở trên núi của mình, Từ Phàm nghi ngờ nhìn mấy tờ đan phương trong tay.
Linh Đan các miễn phí tặng ba linh đan đan phương cơ bản nhất, trong đó có Tích Cốc đan.
"Không biết dùng đan phương này để luyện sẽ ra hiệu quả thế nào?"
Từ Phàm đang định bắt đầu luyện đan, cấm chế trong núi vang lên tiếng chuông dễ nghe.
Sau khi cấm chế được mở ra, Vương Vũ Luân bước vào với khí thế hoang dã bưu hãn.
"Một tháng nay ngươi đến rừng rậm nguyên thủy à?" Từ Phàm nghi ngờ hỏi.
"Ta đến rừng rậm Chân Trời săn bắn, hôm nay mới trở về, ta đã giết được tám con yêu thú Luyện Khí cao tầng."
"Nhiệm vụ bắt hai yêu thú chỉ định cuối cùng mà tông môn đưa ra quá khó, ta về nghỉ ngơi một chút." Vương Vũ Luân nói, sau khi đến được địa bàn của Từ Phàm, Vương Vũ Luân từ từ buông lỏng đề phòng, khí thế cũng trở nên hiền hòa hơn.
"Xem ra một tháng nay ngươi chịu khổ không ít." Từ Phàm nhìn kỹ toàn thân Vương Vũ Luân rồi nói.
"Ừm, một tháng nay đều qua lại giữa biên giới sự sống và cái chết, suýt nữa không về được."
"Ta nhìn ra rồi, lần này người tới là để." Từ Phàm nói.
"Ta đến thăm Từ đại ca, nhân tiện thỉnh giáo, hai con yêu thú cuối cùng của ta phải giải quyết thế nào."
Vương Vũ Luân buông xuống đề phòng, tìm chiếc ghế nằm, bắt đầu học theo Từ Phàm nằm xuống.
"Ngươi đã từng gặp hai con yêu thú đó chưa?" Từ Phàm hỏi.
"Từng gặp rồi, còn từng giao đấu, nếu không phải có thuật pháp của Từ Phàm đại ca truyền cho, ta đã mất mạng từ lâu rồi." Vương Vũ Luân vừa đau khổ vừa cảm kích nói, nếu không có Từ Phàm, có lẽ ngay cả yêu thú Luyện Khí tầng bảy đầu tiên, hắn cũng không giết được.
"Nói xem hai con yêu thú đó có đặc tính gì?"
Từ Phàm vung tay, phía trước hai người nổi lên một bộ bàn trà, kế đó là một bộ dụng cụ pha trà, Từ Phàm bắt đầu pha trà.
"Một con là yêu thú ăn đất, sức phòng ngự phi phàm, còn có thiên phú độn thổ, một khi nó cảm thấy có nguy hiểm đến tính mạng, nó sẽ chui vào trong lòng đất."
"Nếu không thể giết nó trong phút chốc, nó sẽ nhanh chống chui vào trong lòng đất." Vương Vũ Luân đau đầu nói.
"Còn một con tên là Xích Phong Huyết Miêu, tốc độ cực nhanh, chạy tới vị trí quen thuộc ta cũng không bắt được, đôi móng vuốt sắc bén của nó để lại mấy vết thương chí mạng trên người ta."
"Nếu không có Pháp khí phòng ngự đặc biệt chuẩn bị trước, có lẽ ta cũng không gặp được Từ Phàm đại ca rồi." Vương Vũ Luân cười khổ nói, sau đó hắn luôn suy nghĩ nếu mình là Từ Phàm, thì phải đối phó với hai yêu thú này thế nào.
"Từ đại ca, ngươi nói xem nếu là ngươi thì ngươi phải đối phó với hai yêu thú này thế nào." Vương Vũ Luân thỉnh giáo nói.
"Ta sẽ không đối phó với yêu thú, nếu gặp chúng thật."
Nói đến đây, Từ Phàm bật cười, lại tiếp tục nói: "Chưa chắc bọn chúng chạy nhanh hơn ta."
"Dựa theo miêu tả của ngươi, lại thêm thiên phú chiến đấu của ngươi, có lẽ ngươi mệt chết trong Luyện Khí tầng bốn cũng không giết được hai yêu thú này."
"Có lúc chiến đấu không nhất định phải dựa vào trình độ lợi hại của tu vi và thuật pháp của ngươi".
"Nếu đối chọi không được, thì phải dùng cái này."
Từ Phàm nói xong, dùng tay chỉ vào đầu của mình.