Ầm!
Tiếng vang chói tai, Hạc Vô Song ngăn cản, dùng một chưởng đón đỡ Thạch Hạo, tay còn lại thì chụp vào trang giấy bằng da kia, giữa hai người đều dâng trào thần mang óng ánh.
Tới một bước này thì đã không chết không thôi, vì Bất Diệt kinh, vì tranh đoạt bộ kinh văn trong truyền thuyết này nên hai người đã dùng toàn bộ sở học, chém giết tới điên cuồng.
Vù, gió lớn nổi nên, trời cao rạn nứt, là mái tóc vàng óng cực kỳ dài của Hạc Vô Song bay lượn tung tăng rồi quấn quanh lấy Thạch Hạo, sự khủng khiếp của nó còn hơn cả xích thần.
"Phù!"
Thạch Hạo há miệng phun ra một chùm tia chớp, tiếng vang chói tai tựa như là vụ nổ lớn giữa hàng ngàn hàng vạn ngọn núi lửa, dung nham phun trào tới tận trời cao.
Mái tóc vàng óng của Hạc Vô Song tắm rửa trong lôi điện kèm theo đó là ánh lửa, thứ này vẫn như trước kia nhanh chóng quấn nhanh về phía cánh tay của Thạch Hạo.
"Xoẹt!"
Nhưng cũng trong lúc đó thì sau lưng của Thạch Hạo xuất hiện vô số cành liễu vàng bổ nhào về trước, tiếp đó là quấn chặt lấy nơi eo của Hạc Vô Song.
"Phụt!"
Ánh máu tung tóe, dù là cánh tay của Thạch Hạo hay là phần eo của Hạc Vô Song cũng đều xuất hiện vết thương đầy khủng khiếp, tựa như bị những vết đao chém loạn, máu thịt be bét.
Hai người đồng thời thu tay lại, không còn chụp về tờ giấy bằng da thú vàng óng kia nữa, thay vào đó là dùng toàn lực ứng phó đón đánh đối phương, nếu như đối thủ còn sống thì bản thân mình sẽ không có cách nào đạt được Bất Diệt kinh.
Hiện giờ, hai người cũng chẳng còn lời nào để nói, chỉ có giết chết đối phương thì mới đạt được kết quả.
Cặp mắt của Thạch Hạo trong lúc nhấp nháy liền xuất hiện thần mang như điện, lúc này hắn đáng sợ vô cùng, trải qua trận chiến sống còn vừa nãy đã giúp cho hắn có một loại cảm ngộ mới, lúc triển khai các loại pháp môn thì thuần thục, dễ dàng hơn.
Lông chim vàng bay lượn đầy trời, xung quanh Thạch Hạo đều là những cọng lông Côn bằng đồng thời bên trên mỗi cọng là một vòng xoáy, chúng không ngừng nuốt chửng lấy tinh khí của đất trời.
Kim Tuyền Ba Văn công!
Môn công pháp thuộc Côn Bằng pháp cũng không tính là áo nghĩa mạnh mẽ nhất, nhưng hiện giờ lại được hắn vận chuyển ra một luồng khí tức không cách nào suy đoán được!
Nguyên Thủy Chân Giải, hóa mục nát thành hiếm thấy!
Cũng trong lúc đó, trên đỉnh đầu của Thạch Hạo có ba Bông hoa đại đạo nở rộ rồi suy tàn, chúng hóa thành ba chùm sáng và từng tiếng tụng kinh ngân vang.
Bên trong một trong ba chùm sáng ấy lại có một bóng người và ngồi xếp bằng nơi ấy.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, ba vòng xoáy phân biệt và tương ứng với nhau. Bên trong vòng xoáy đại biểu cho "Quá khứ" là tiếng kinh văn ầm ầm, tựa như đang độ hóa toàn bộ thế giới vậy.
Hạc Vô Song cười khẩy chẳng hề e ngại, lạnh giọng nói: "Để cho ngươi biết, cái gọi là lực phá vạn pháp, dù ngươi có thủ đoạn gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng thôi!"
"Xoẹt!"
Mi tâm của hắn nứt ra và một chiếc rìu tỏa hàn quang chói mắt, cán rìu rất là dài tựa như là một thanh chiến mâu, ước chừng tầm một trượng, lưỡi rìu vô cùng sắc bén như có thể cắt lìa thiên địa.
Rìu lớn hạ xuống, chém thẳng về phía Thạch Hạo.
"Vù!"
Xung quanh Thạch Hạo là vô số vòng xoáy màu vàng, chúng không ngừng nuốt chửng lấy thần lực của chiếc rìu ấy, vả lại ba chùm sáng tựa như là chiếc đèn thần đang dẫn dắt mọi thứ lại tỏa ra sức mạnh kỳ dị, chúng giam cầm nơi đây, làm cho chiếc rìu khựng lại.
Ầm!
Đại chiến lần nữa bạo phát, hai người đã không còn giống như trước kia nữa, từng chiêu đều là quyết sinh tử, bởi vì cả hai đều cảm nhận sự đáng sợ của nhau, hơi một tí sẽ có thể bỏ mạng, ai cũng không chịu nổi được nữa.
Không bằng cứ chiến một trận thật mạnh mẽ!
Ầm!
Trời đất nổ tung!
Từng môn bảo thuật được tung ra, chúng tựa như là pháo hoa đầy xán lạn, trong lòng Hạc Vô Song thầm giật mình, ba chùm sáng hóa thành từ ba Bông hoa đại đạo của Thạch Hạo quá đặc biệt.
Tựa như có người ở quá khứ, hiện tại và tương lai đang đồng thời tụng kinh, cúng tế cho hắn, tiếp thêm sức mạnh cho thân thể hắn, giúp hắn có được uy thế của việc vạn pháp bất xâm.
Cái gọi là lực phá vạn pháp, không thể thực hiện!
Rầm!
Tiếng vang lanh lảnh truyền khắp nơi, ba chùm sáng đồng thời phá nát và hóa thành mây khói quấn quanh trên người Thạch Hạo, tôn dáng vẻ của hắn lên như là vị Trích tiên đang mang theo tiên khí đồng thời cũng toát lên vẻ mạnh mẽ và đáng sợ.
Nội tâm của hắn thở dài, đáng lẽ phải tu ra ba bóng người thì mới đúng, hiện giờ cũng chỉ có một bóng người ngồi xếp bằng ở quá khứ, uy thế dũng mãnh cũng không thể hiện ra toàn bộ được!
"Chết!"
Hạc Vô Song nhảy lên và chém thẳng xuống thiên địa, chiếc rìu trong tay sắc bén tuyệt thế, không thể nào ngăn cản được!
Boong!
Thạch Hạo vung tay vòng đánh bên cạnh sườn chiếc rìu, âm thanh lanh lảnh vang vọng, kết quả trời cao nổ tung và lan rộng không biết bao nhiêu dặm, nơi đây đều sụp đổ cả.
"Trả giá thật lớn thì cũng phải giết chết ngươi!"
Hạc Vô Song lạnh giọng nói.
Hai người quyết chiến tới tám trăm hiệp mà cũng không hề phân ra thắng bại, khí chất của Hạc Vô Song đã thay đổi, cả người gần như mơ hồ, hóa thánh mây khói nhàn nhạt nhào thẳng về phía Thạch Hạo.
"Ầm!"
Đi kèm là tiếng vang thật lớn, chiến trường tựa như bị đông lại.
Thạch Hạo kinh ngạc, không gian bị ngưng kết, thời gian tựa như bất động, hết thảy đều ngừng lại.
Cùng lúc đó, bên trong sương mù hiện ra một bóng người, Hạc Vô Song không hề bị ảnh hưởng và đang cực tốc lao tới, hắn muốn giết chết Thạch Hạo.
"Hả?"
Thạch Hạo giãy giụa, đây là một loại pháp môn vô cùng đáng sợ khiến hắn khó có thể nhúc nhích thân hình, đối thủ lại có thể đông cứng lại thời không và tựa như đưa hắn vào thế đứng yên, dựa vào pháp môn kỳ lạ này để giết chết đối thủ.
"Vạn pháp bất xâm!"
Thạch Hạo nói nhỏ, muốn tạo ra Động thiên duy nhất.
Kết quả, đây là lần đầu tiên trong đời hắn vận dụng thất bại môn thần thông này, Động thiên duy nhất không cách nào tạo nên được một phạm vi đủ rộng!
Trước giờ chưa hề phát sinh chuyện như vầy!
Chỉ có thể nói là, kẻ địch trước mắt quá mạnh mẽ, ép hắn tới một bước như thế này!
Xoẹt!
Rơi vào bước đường cùng, thân thể của Thạch Hạo thay đổi, phong mang ác liệt, sát khí ngập trời, hắn không hề giãy giụa nữa mà thay vào đó là đang biến hình.
Keeng!
Cơ thể của hắn hóa thành một cây thiên đao có màu vàng kim, sát khí cuồn cuộn, sắc bén kinh người.
Trong giây lát thân thể hóa thành lưỡi đao, thật sự là rất kỳ lạ thế nhưng cũng không phải là không làm được, chỉ là cây đao này quá kinh người, tựa như muốn chém đoạn trời cao.
Đây là cảm ngộ sau khi hắn gặp phải nguy cơ vào lúc nãy.
Thân thể của hắn rất mạnh mẽ, mặc dù Động thiên duy nhất không thể tạo ra toàn diện thế nhưng ép sát nơi làn da thì vẫn có thể, đồng thời hắn vận chuyển Nguyên Thủy Chân Giải, khắc họa các phù văn lên trên động thiên.
Việc này càng giúp thân thể của hắn vững chắc bất diệt, khó có thể đánh tan!
Quan trọng nhất chính là, Thạch Hạo lại đang vận dụng Bình Loạn quyết hóa nguyên thần làm kiếm thai, đáng tiếc là hắn không có được pháp quyết nên không thể dùng nguyên thần bắt chước được. Hắn chợt nảy ra ý tưởng, dùng thân thể vững chắc của chính mình hóa thành một thanh kiếm thai, một thanh đao thai và khắc họa các loại phù văn thần thông lên trên!
Vì vậy mới có biến hóa như thế này!
Đây cũng không phải là thân thể đao thai đơn thuần mà nó còn ẩn chứa toàn bộ bảo thuật mà Thạch Hạo nắm giữ, tất cả đều được cô đọng bên trên cây đao thai này, cho nên sự mạnh mẽ tuyệt thế đều hiển lộ cả.
Nghiễm nhiên, đây lại là một lần liều mạng sinh tử.
"Chết!"
Hạc Vô Song giam cầm thời không và nhanh chóng đánh tới, một rìu hạ xuống, hư không nát tan.
"Boong!"
Đao thai do thân thể Thạch Hạo hóa thành trong nháy mắt tránh thoát khỏi sự giam cầm ấy, đồng thời nó chém mạnh tới, tia lửa văng khắp nơi.
Xoẹt!
Ánh đoa lóe lên, phù văn Luân Hồi, phù văn Côn Bằng, phù văn Lôi Đế... cùng nhau đan dệt và hoàn toàn tỏa sáng nơi này, lại lần nữa huyết chiến, đấu tranh sinh tử.
Hạc Vô Song nhanh chóng rút lui chứ không hề mạo hiểm, nơi bụng được vẽ ra một vết thương đầy đáng sợ, ruột lòng suýt chút nữa đã chảy hết ra ngoài.
Thế nhưng Thạch Hạo cũng chấn động, đao thai khẽ ngân lên, đã bị sương mù kia ăn mòn tựa như muốn mục nát, hắn không thể không hiện về lại chân thân.
"Trên thân thể của dị vực mang theo một ít sương mù, vì sao lại như thế?"
Thạch Hạo không rõ, thứ này có lực sát thương quá lớn, vốn đã chiếm lấy ưu thế rồi.
Nhưng, tóm lại hắn cũng ổn định lại được cơ thể.
"Ta không muốn trì hoãn thời gian nữa, giết!"
Hạc Vô Song kết ấn hai tay khẽ quát: "Quân lâm thiên hạ!"
Hắn đang kêu gọi cái gì, một quy tắc khó có thể diễn tả bằng lời chợt hạ xuống và ngưng tụ cùng với hắn, trấn áp đại đạo của vùng thế giới này, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
"Không xong, đây chính là vết tích đại đạo của thế giới bọn hắn, không ngờ hắn lại có thể gọi tới được!"
Kiến nhỏ sợ hãi la lớn.
Xung quanh Hạc Vô Song xuất hiện khe lớn vũ trụ, từng làn quy tắc đan dệt và từ một thế giới khác tiến tới đây.
Ở thời kỳ Tiên cổ từng có một số cao thủ ăn phải thiệt thòi lớn, dù cho nắm giữ hạt giống hoàn mỹ thì cũng sẽ gặp phải thất bại, bởi vì thiên địa thay đổi, đạo tắc hỗn loạn.
Thế nhưng, Thạch Hạo tuyệt không bị ảnh hưởng, bởi vì trong cơ thể của hắn có rất nhiều cánh cửa và hiện tại đều mở rộng, con đường mà hắn đi cũng không phải mượn nhờ ngoại vật của vùng vũ trụ này, mà chính là lấy thân làm hạt giống.
"Rầm!"
Thạch Hạo chẳng chút biến sắc, một quyền đầy mạnh mẽ và thô bạo nổ ra đánh thẳng về phía mi tâm của Hạc Vô Song.
"Vô dụng thôi, vũ trụ này của các ngươi đã tả tơi, quy tắc không hoàn chỉnh, đã bị áp chế, hạt giống hoàn mỹ mà ngươi dựa vào mặc dù có thể nối thông với đại đạo thì đã như thế nào chứ, vẫn bị trấn áp mà thôi!"
Hạc Vô Song rất bình tĩnh và tự tin, thong dong nhẹ nhàng xuất thủ, cũng là một quyền đánh về phía Thạch Hạo, hắn tin chắc khi mình đứng trong loại trạng thái này thì sức chiến đấu của hắn sẽ mạnh mẽ hơn Thạch Hạo nhiều!
Nhưng, rất nhanh hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, và rồi là sởn tóc gáy, cú đấm của Thạch Hạo vẫn có uy thế tuyệt luân như trước.
"Ầm!"
Hắn không thể không ngăn cản, tiếp đó là triển khai thủ đoạn công kích.
Nhưng, lúc này đã hơi trễ, cú đấm của Thạch Hạo đã tới gần mi tâm của hắn và khiến nơi đó rạn nứt, máu tươi lan chảy.
"A..."
Tiếng hét của Hạc Vô Song đầy hoang dã, hắn như cuồng dại, không hề sợ chết, không hề phòng thủ, bắt đầu công kích, chập ngón tay thành kiếm đâm thẳng về phía mi tâm của Thạch Hạo.
Hai người đều vô cùng tàn nhẫn, đều muốn đánh tan nguyên thần của đối phương!
Thạch Hạo muốn giết đối phương nên không hề lùi bước, đánh cược rằng Hạc Vô Song sẽ lùi lại, tiếp đó sẽ gặp phải trọng thương đáng sợ nhất.
Hạc Vô Song thì tàn nhẫn vô tình, vô cùng quả quyết, không hề phòng ngự, cứ thế công kích lại, hắn cũng đánh bạc rằng Thạch Hạo sẽ thu tay lại, sẽ không chọn con đường lưỡng bại câu thương.
Kết quả, một lát sau, cảnh tượng ấy đã dọa khiếp Huyết Hoàng sư, kinh ngạc ngây người Thiên Giác nghĩ nhỏ!
"Phụt!"
Ánh máu cùng với óc trắng tóe tung, nắm đấm của Thạch Hạo đấm nát xương trán của Hạc Vô Song và rồi xuyên thủng ra sau.
Còn chỉ kiếm của Hạc Vô Song thì lại cắt lìa mi tâm của Thạch Hạo, cắt nát nguyên thần của hắn!
"Cái gì, tại sao lại như vậy, lần này chẳng lẽ là chết thật sự ư?!"
Thiên Giác nghĩ hét lớn.
"Trời ơi, vì sao lại phát sinh chuyện này?"
Huyết Hoàng sư gầm rú.
Toàn bộ đều đã kết thúc rồi ư?
Hai vương giả mạnh mẽ nhất đồng vu quy tận, đều bỏ mạng ở nơi này, không một ai là kẻ chiến thắng.
Bóng tối vô tận, tịch diệt vĩnh hằng, nơi đây yên tĩnh tựa như đã trôi qua cả trăm ngàn đời vậy.
Thời gian trôi qua, năm tháng lưu chuyển.
Cỏ cây tươi tốt rồi héo úa, máu tươi của vùng chiến trường nơi này sớm đã khô cạn, dãy núi thần thánh tỏa sáng đã trở lại vẻ phổ thông, thi thể của những cường giả mạnh mẽ nhất kia cũng đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại mỗi cát đá mà thôi.
Thời gian lưu chuyển, nơi đây đã từng là nơi tràn ngập sự tuyệt vọng, là khu chiến trường đáng sợ nhất, nhưng hiện giờ tất cả đã hoàn toàn khác.
Năm tháng vô tình, ròng rã trôi qua một kỷ nguyên!
Rất khó có thể tìm được dấu vết cổ đại ở nơi này, ngay cả anh linh cũng không còn hiện ra nữa.
Xa xa, cổ thụ cắm rễ bao trùm toàn bộ xương khô.
Phía gần, nơi đây có một ngọn núi khổng lồ hùng vĩ đầy đặc thù, nó từng rất thần thánh, từng có một tờ giấy bằng da thú vàng óng lơ lửng bên trên, đó là Bất Diệt kinh.
Thế nhưng, hiện giờ đã không còn, ngọn núi sớm không còn ánh sáng, trở thành một ngọn núi bình thường.
Trên mặt đất có một con kiến to bằng ngón tay cái bò qua bò lại, sức lực của nó rất lớn, từ bên trong bùn đất vác lên một cái đầu lâu, nơi mi tâm có một lỗ thủng nhỏ đầy đáng sợ, đó chính là do ánh kiếm đâm thủng phá thành.