Bảo Châu mơ mơ màng màng xoa đôi mắt, chậm chạp ngồi dậy, trước tiên nhìn quanh trái phải một lượt, mẹ không có ở nhà, anh trai cũng muốn đi rồi. Cô bé lại mơ hồ nghĩ một hồi, cuối cùng mềm mại hướng Bảo Sơn gật gật đầu nói: "Em biết rồi."
"Cơm." Tiểu Bảo Nhạc mở to miệng, mắt to tròn nhìn về phía anh trai, bắt đầu phụng phịu: "Cơm."
Bảo Châu xoa mắt nhìn Bảo Nhạc, lại nhìn qua anh trai: "A, anh, anh vẫn chưa ăn cơm mà, đi cái gì mà đi?"
Bảo Sơn: "..."
Nhóc vốn muốn bỏ qua bữa sáng, trực tiếp đi làm, hiện tại lại bị hai đứa nhỏ vạch trần.
Cơm sáng đều là mẹ bọn chúng làm, một đĩa bánh bột ngô, Bảo Sơn Bảo Châu mỗi người một cái, Bảo Nhạc ăn non nửa cái, Bảo Sơn gặm bánh bột ngô nói: "Giữa trưa em không cần đi đưa cơm cho anh."
Chưng bánh bột ngô giống như chưng các loại thức ăn khác, mỗi lần chưng phải chưng hẳn một nồi, bằng không quá phí củi lửa lại tốn công sức, cho nên mỗi lần như vậy, Thích Ngọc tú đều làm một nồi, chính mình mang theo mấy cái, cũng dặn dò Bảo Châu mang theo trước khi xuống núi.
Đừng nhìn Bảo Sơn xuống núi một bộ dạng trầm mặc ít lời, gặp bọn nhóc con xấc láo sẽ trực tiếp xắn tay áo dạy dỗ một hồi, ở nhà nhóc thực ra chính là một anh trai lớn ra dáng.
"Thời điểm em đi ra ngoài cẩn thận một chút, đám nhóc bên kia sườn núi không tốt lắm."
"Giữa trưa em cùng Bảo Nhạc cứ ăn cơm đầy đủ, không cần tiết kiệm, em xem vóc dáng nhỏ bé một mẩu thế này."
"Qua mấy ngày nữa là có lương rồi, em không cần vì trong nhà mà nhọc lòng tiết kiệm."
"Đợt sau thu hoạch vụ mùa, anh với em cùng nhau lên núi..."
Tiểu Bảo Châu yên lặng bưng kín hai tai của cô bé, khom lưng đem đầu dựa vào bàn, lặp đi lặp lại: "Không nghe không thấy không nghe không thấy..."
Bảo Sơn chọc mặt nhỏ của cô bé một chút rồi nói: "Bướng bỉnh."
Tuy rằng vẫn có thể tiếp tục dặn dò chỉ bảo em gái một hồi, nhưng chính nhóc cũng rất sốt ruột, không muốn chậm trễ nữa, liền nhanh chóng mang theo rổ của bản thân đi xuống núi, công việc mỗi ngày nhặt năm rổ lúa mạch, cũng không dễ dàng gì. Hôm nay nhóc lại còn đến muộn.
Bảo Sơn mau chóng rời đi, Bảo Châu cũng không thể tiếp tục ngốc ở nhà làm chậm trễ nhiệm vụ hôm nay, gia đình bọn họ thực sự rất bận rộn.
Thích Ngọc Tú vội đến không có thời gian khổ sở cùng thương tâm, đám nhóc bọn chúng kỳ thật cũng giống nhau.
Con cái nhà nghèo trưởng thành sớm, lời này nói ra không phải không có căn cứ.
Bảo Châu đem Bảo Nhạc đặt lại trong khung gỗ, nói với bé: "Chờ chị mang táo về cho nhóc nhé."
Tiểu Bảo Nhạc nhanh nhẹn gật đầu, bi ba bi bô lặp lại: "Phải cẩn thận."
Đại khái bởi vì nhà nghèo, bé so với những em bé cùng tuổi hiểu chuyện hơn không ít.
Tuy rằng bé hiểu chuyện, người trong nhà cũng không dám để bé tùy tiện chạy đi khắp nơi chơi đùa, vẫn luôn đặt bé trong khung gỗ, cẩn thận canh chừng, bé con nhỏ như thế, ở trong núi chạy lung tung, khả năng cao sẽ bị sói tha đi.
"Giữa trưa là chị về đến nhà rồi."
Trên lưng Bảo Châu đeo giỏ tre nhỏ, đóng lại cửa ngõ, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng theo đường đi quen thuộc ngày hôm qua mà chạy.
Tuy rằng mới chỉ tới đây hai lần, đây là lần thứ ba, nhưng nhóc đã rất quen thuộc, Bảo Châu chân ngắn bước từng bước nhỏ trượt xuống triền núi, đi vào sơn động, sơn động này kỳ thật rất sâu, ngõ ngách ngoằn nghèo, không cẩn thận rất dễ đi lạc, nếu không phải sợ bên ngoài có sói, nhóc khẳng định không dám tiến vào.
Cô bé không dám, người trong thôn đương nhiên cũng không dám.
Ai biết được bên trong rốt cuộc có thứ gì chứ?
Lá cây phủ một lớp dày trong sơn động, chân cô bé dẫm lên tạo ra âm thanh lộc cộc nặng nề, nhanh chóng đi đến cây táo, đem táo giấu kỹ sau đó lập tức liền chuẩn bị trở về, sớm đem táo mang về mới là tốt nhất.
Tiểu Bảo Châu đang bước đi, lại mơ hồ nghe được phía xa giống như có thanh âm người đang trò chuyện, Bảo Châu hoảng hốt, chạy nhanh nấp sau bụi cỏ dày nặng.