Chương 115 : Đoạn Không thành

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:32

Con đường này giống như được rèn đúc thành từ Thanh Kim, các loại ký hiệu phức tạp đều hiện lên giống như các ngôi sao trên bầu trời, lấp lánh ánh sáng màu xanh, thần bí mà đẹp đẽ. Sau khi bước vào mọi người đều có cảm giác có các mảnh vỡ thời gian trôi qua, các tầng không gian đều rất hỗn loạn, linh hồn như muốn tách khỏi thân thể rồi bong thành từng mảng, đây là một loại thể nghiệm kỳ dị. Giống như đã trải qua trọn một đời lại dường như chỉ mới bắt đầu khởi hành, kim loại vỡ vụn lóng lánh, ánh sáng màu xanh bốc hơi, phía trước xuất hiện một cánh cửa phát sáng, cuối cùng cũng đến cuối con đường. Cốt Văn đan dệt, chứa rất nhiều ký hiệu cổ quái, lối ra là một cánh cửa thần bí vô cùng rực rỡ giống như có Thần Hỏa đang thiêu đốt, đoàn người bước ra, tất cả đều thở phào một hơi, luôn cảm thấy bước đi trên mặt đất chân thật mới có cảm giác an toàn. Thông đạo đã không còn thấy rõ, mưa ánh sáng bay tán loạn rồi từ từ biến mất. "Đây là con đường do Tế Linh xây dựng sao?" Nhóc tỳ nhìn lại, suy nghĩ xuất thần. Một vị nguyên lão gật đầu, nói: "Tế Linh của Bổ Thiên các ta uy chấn vùng đất này, chỉ là những năm gần đây do tuổi tác dần cao rất ít phát ra thần uy." Địa thế nơi này bằng phằng, cũng không có những dãy núi cao ngất, nhìn về phía xa có thể thấy được một tòa cổ thành nằm ở cuối đường chân trời. "Chúng ta không phải đi Bách Đoạn sơn sao, ở đây ngay cả cái gò đất đều không có." Một vị thiên tài của Bổ Thiên các hỏi. "Chỗ đó chưa mở ra, ai cũng không cách nào tính ra thời gian chính xác, bất quá cũng sắp rồi, chúng ta trước tiên tới tòa thành trì kia." Nguyên lão Đào Dã của Bổ Thiên các nói, lần này hắn phụ trách dẫn đội, hộ tống mấy thiếu niên thiên tài tới đây. Ngoài hắn cùng nhóc tỳ còn có thêm năm người cùng đi, ba nam hai nữ. Đều là những tuấn kiệt giỏi giang, được cao tầng của Bổ Thiên các thu làm đệ tử, thường ngày rất ít khi xuất hiện. "Nha, các người đều được các lão quái vật thiên vị thu làm đệ tử?" Nhóc tỳ nháy mắt to, tò mò nhìn mấy người. Lời này vừa nói ra, không chỉ có năm người đều lườm nó một cái, ngay cả Đào Dã cũng nghẹn họng, nếu nói như vậy, hắn cũng coi như là một thành viên trong đám lão quái vật. "Không được trừng mắt nha, những lão quái vật kia thường ngày dạy các ngươi cái gì?" Nhóc tỳ tiến lên lôi kéo làm quen. "Trước vào Đoạn Không thành." Đào Dã dẫn bọn họ đi về phía thành trì. Đây là một vùng đất cổ xưa, đã từng sức sống bừng bừng, nhưng vì đại chiến mà suy sụp. Dựa theo lời Đào Dã nói, ở đây từng có một cổ quốc vô cùng huy hoàng, nhưng cuối cùng tan thành mây khói cùng năm tháng. "Vậy Tế Linh của bọn họ đâu?" Một vị thiên tài hỏi. "Tất nhiên đã chết rồi, nếu không cổ quốc cũng sẽ không suy bại nhanh như vậy." Bọn họ vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến nơi. Một tòa thành trì nằm ở phía trước, trông rất khí thế. Cửa thành hùng vĩ, tường thành đồ sộ màu nâu xám. Đoạn Không thành là một tòa cổ thành, cả tòa thành tràn đầy vết tích của thời gian nhưng vẫn phồn vinh như trước. Trong thành xe ngựa như nước, hai bên đường có các loại cửa hàng, tiếng rao hàng bên tai không dứt, ngoại trừ các vật phẩm thiết yếu hàng ngày còn có các đồ vật mà các tu sĩ bán ra, như có xương thú trân quý, dược thảo có năm tuổi cao, cùng với các loại binh khí và Cốt Thư. "Thật là nhiều cường giả, tu vi rất không kém a." "Rất nhiều người đều là từ các nơi xa xôi tìm đến, chờ Bách Đoạn sơn mở ra." Đào Dã giải thích. Bách Đoạn sơn mạch cứ cách mấy trăm năm mở ra một lần, mỗi lần đều chấn động thiên hạ, tất cả các thế lực lớn trên khắp Đại Hoang bao la đều hộ tống thiên tài của tộc mình tới. Mấy ngày qua, trong thành càng ngày càng náo nhiệt, tiếng người ồn ào, tu sĩ càng ngày càng nhiều, không ít người mang tới rất nhiều vật quý chuyên môn buôn bán cùng các cường giả. "Chúng ta coi như tới sớm mới tìm được nơi ở, nếu trễ thêm ít ngày thì chỉ có thể ngồi trên tảng đá thôi." Đào Dã cười nói. Đây là một khu kiến trúc kiểu sân vườn có cảnh vật rất tốt, có giả sơn cầu nhỏ, đình đài hồ nước, cũng chỉ có thế lực đỉnh cấp như Bổ Thiên các mới có thế tìm được nơi ở như vậy ở trong thành. Hiển nhiên, người có thể vào ở nơi này đều có lai lịch. Nhóc tỳ quay người, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, nó ngẩn người một lúc, trên mặt lộ vẻ cổ quái. Cách đó không xa, một chiếc xe kéo chạy ra từ một khu sân nhỏ độc lập, phu xe là một vị cường giả Nhân tộc, do mấy con hung thú đáng sợ kéo xe, trước sau có không ít hộ vệ. Rèm xe ghép thành từ từng chuỗi ngọc thạch, nên không thể che lại cảnh vật bên trong, trong xe vậy mà là một con Bạch Hổ, ánh mắt hung lệ, sát khí tràn ngập, có hai cô gái xinh đẹp ở bên hầu hạ cho nó ăn từng miếng thịt tươi non. "Con tiểu Bạch Hổ kia lại xuất hành bằng xe kéo, còn có cường giả hầu hạ hai bên, chủ nhân của nó cường đại đến nhường nào a." Một vị nữ đệ tử của Bổ Thiên các kinh ngạc nói. "Không được nói linh tinh!" Sắc mặt Đào Dã cứng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. Mấy vị đệ tử này đều không phải là người thường, trong nháy mắt tỉnh ngộ, con Bạch Hổ này quá nửa là dòng dõi của Thái Cổ dị chủng chứ không phải sủng vật gì đó. Một tiếng rít gào trầm thấp truyền đến, đôi mắt tiểu Bạch Hổ trợn lên, khí tức kinh khủng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị nữ đệ tử kia. "Tự vả miệng, nếu không các ngươi sẽ có đại họa sát thân!" Người phu xe nói một cách nghiêm khắc. "Đạo hữu, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, không nên tính toán." Đào Dã mở miệng. "Họa từ miệng mà ra, đây cũng là bài học, nếu không nàng làm sao nhớ kỹ, hơn nữa ta cũng đã phạt nhẹ, nếu như chờ Hổ chủ động thủ, các người liền mất đi tính mạng." Phu xe lạnh lùng nói. Những hộ vệ kia tiến lên, giáp trụ toàn thân phát ra ô quang, đằng đằng sát khí, mà con tiểu Bạch Hổ trong xe cũng trợn mắt lên tỏa ra khí thế hung ác cuồn cuộn. Tất cả mọi người đều giật mình, con Thái Cổ di chủng này còn nhỏ nhưng huyết thống cực kỳ mạnh mẽ tỏa ra một luồng uy thế khiến người kinh hãi. Mấy vị thiên tài này đã từng thấy một vài đệ tử đặc biệt trong Bổ Thiên các, là dòng dõi của Thái Cổ di chủng, nhưng cũng chỉ là đứng nhìn từ xa, đây là lần đầu tiên trực tiếp đối mặt. "Ngao rống..." Bạch Hổ rít gào, chấn động cả khu sân vườn đều run lên, nó rất tức giận. Sắc mặt phu xe sa sầm xuống, nói: "Chậm, nó muốn ăn nữ đệ tử kia." Mọi người rùng mình, Thái Cổ dị chủng cũng quá cường thế, chỉ vì một câu nói mà muốn giết người, quả nhiên là khí thế độc ác ngập trời. "Đạo hữu, coi như xong đi. Ngươi khuyên nhủ nó một chút." Đào Dã mở miệng. "Không được!" Phu xe lắc đầu. Đào Dã không nói thêm gì nữa, lòng bàn tay lóe lên kim quang, xuất hiện một hồ lô vàng óng lưu chuyển Phù Văn, nói: "Chúng ta tới từ Bổ Thiên các, mặc dù không muốn gây sự nhưng cũng không sợ phiền phức." Ba chữ Bổ Thiên các vừa ra, vẻ mặt phu xe biến đổi. Đó là Thượng Cổ Tịnh Thổ, nhất định có sức mạnh cực kỳ khủng bố, cho dù tiểu Bạch Hổ xuất thân cao quý cũng không có thế tùy ý giết chóc. "Bổ Thiên các rất giỏi a, bất quá nói cho các ngươi biết chúng ta tới từ Tây Lăng thú sơn, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, còn có ngày gặp lại." Phu xe lạnh lùng nói, có chút đối chọi gay gắt. Đào Dã cả kinh, trừ nhóc tỳ không hiểu rõ, mấy vị đệ tử thiên tài khác đều chấn động tâm thần, mặt lộ vẻ ngưng trọng. Tây Lăng, tương truyền là nơi chôn cất rất nhiều cường giả của tộc Hung Thú thời Thượng Cổ, tuy rằng đã trôi qua vô tận năm tháng. Từ lâu đã là thương hải tang điền, thế nhưng, nơi đó vẫn có Thái Cổ di chủng thường lui tới thủ hộ Tây Lăng, chúng nó gọi nơi đó là Tây Lăng thú sơn, vô cùng khủng bố. "Ngao rống..." Bạch Hổ rít gào một hồi, ra hiệu cho xe kéo tiếp tục tiến lên. Phu xe quay đầu lại, nói: "Nó bảo ta nói cho các ngươi biết, sẽ gặp lại trong Bách Đoạn sơn." Con Bạch Hổ kia quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, lộ ra sát cơ. Hiển nhiên, nếu tiến vào Bách Đoạn sơn mạch, vạn nhất gặp nhau khẳng định có một hồi huyết chiến đáng sợ. "Tiền bối ta sai rồi." Vị nữ đệ tử kia cúi đầu, xin lỗi Đào Dã, chỉ vì nàng nhất thời hiếu kỳ nói một câu mà vô tình trêu chọc tới một địch thủ đáng sợ như vậy. "Đừng lo lắng, không phải là một con hổ dị chủng sao, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trừng trị nó, thịt hổ rất thơm ngon a." Nhóc tỳ mở miệng. Mọi người đều im lặng, đó là hổ bình thường sao, sợ rằng trong các loại Thái Cổ di chủng nó cũng vô cùng mạnh mẽ, là đời sau của vương giả, một khi gặp lại nhau tất nhiên là huyết chiến thảm thiết. "Huynh đệ quả nhiên hào khí hiên ngang, ta thích, đến lúc đó nếu như các người cần giúp đỡ thì có thể đến tìm ta." Cách đó không xa một thiếu niên áo tím cười nói, tỏ vẻ thiện ý với bọn họ. Mọi người tự nhiên khách khí đáp lại. Lúc thiếu niên áo tím đảo mắt qua nhóc tỳ, trong con ngươi lóe lên thần quang, người này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tu vi sâu không lường được, hướng về mấy người duỗi ra cành ô-liu, có ý kết minh. "Ta là Sở Hạ, đến từ Hỏa quốc." Hắn tự giới thiệu "Là con cháu của Thượng Cổ thế gia Sở gia?" Đào Dã hỏi. "Thưa tiền bối, đúng vậy." Sở Hạ không có phủ nhận. "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên a, khó lường." Đào Dã gật đầu. "Chi nha" một tiếng, cách đó không xa một cánh cửa được đẩy ra, một thiếu niên áo xanh đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Sở Hạ, ngươi đang lôi kéo đồng minh sao?" "Có thể quen biết thêm vài người luôn tốt hơn." Sở Hạ nói. "Cổ gia của ta cũng không thèm kết minh gì đó." Thiếu niên họ Cổ cười lạnh. "Đi thôi!" Đào Dã nói. Nhóc tỳ quay đầu lại quan sát, hai người kia còn đang giằng co, ở đây thật đúng là phức tạp, những thiếu niên này mới mười mấy tuổi mà thôi cũng đã lục đục với nhau, bọn họ gần như bị người kéo vào trong vòng xoáy. "Nơi đây vô cùng phức tạp!" Một vị thiên tài Bổ Thiên các lẩm bẩm, đầu tiên là đắc tội với một con Thái Cổ di chủng, hiện tại suýt chút nữa dính líu đến trận tranh đấu của hai thế gia cổ. Tiến vào nơi ở của mình, Đào Dã liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đây coi là cái gì, sau khi tiến vào Bách Đoạn sơn sẽ càng đáng sợ hơn, sát cơ bốn phía, kỳ tài tụ hội, di chủng ẩn hiện, có thể sống sót mới là thằng lợi lớn nhất." Hắn nói là thật, tiến vào Bách Đoạn sơn mạch, trải qua một phen ma luyện mà còn sống sót, về sau đều trở thành đại nhân vật khó lường, chỉ cần không chết, đều sẽ danh chấn một phương. "Thành trì này không nhỏ, có rất nhiều anh hùng trẻ tuổi đến đây, sư huynh sư tỷ, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng để xem có người nào lợi hại." Nhóc tỳ đề nghị. Đào Dã muốn ngăn cản, sợ bọn họ gây ra sóng gió gì. Thế nhưng sau lại suy nghĩ một chút, tiến vào Bách Đoạn sơn còn nguy hiểm hơn, nếu như bây giờ sợ này sợ kia thì còn đến đây làm gì! "Cũng tốt, các ngươi đi thôi." Năm vị thiên tài của Bổ Thiên các đều rất mạnh, đi ở trên đường, tự nhiên sẽ bị người chú ý, về phần nhóc tỳ nhỏ như vậy, tuy rằng xinh đẹp khéo léo nhưng cũng không ai cho rằng nó mạnh bao nhiêu. Phía trước truyền đến tiếng cãi nhau, đó là con cháu của hai gia tộc đối chọi gay gắt, chừng hơn mười người, ở trên đường động thủ, Phù Văn xuất hiện, rậm rạp chằng chịt, óng ánh lóa mắt. "Ồn ào chết đi được, nếu có bản lĩnh thì vào Bách Đoạn sơn mà quyết chiến, ở chỗ này tranh đấu làm cái gì?" Một thiếu niên đang uống trà ở quán trà bên cạnh thấy họ tranh cãi ầm ĩ vỗ bàn quát to. "Mắc mớ gì tới ngươi?!" Đội ngũ hai bên đều quay đầu lại quát mắng. Một tiếng hét dài, Linh Tước năm màu sặc sỡ ở trên vai thiên niên bay lên, há mồm hút một cái, hóa thành một vòng xoáy kinh khủng, nuốt vào mấy chục người này. "Phốc" Linh Tước năm màu khép miệng lại, tức khắc máu tươi tung toé, mấy chục người vỡ nát trong miệng nó, bị nó nuốt chửng tại chỗ. Sau đó, ánh sáng sặc sỡ lóe lên, nó bay trở về trên vai vị thiếu niên đang uống trà kia, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhúc nhích. Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, tự rót cho mình một chén trà, trong miệng phun ra hai chữ: "Om sòm!" Trên đường phố, nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người rét run cả người, thiếu niên này cũng quá kinh khủng, nuôi một con chim thì có thần thông như thế, vậy chính hắn mạnh mẽ nhường nào?! Mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các đều rùng mình, không muốn trêu chọc thị phi, đang định rời khỏi, thế nhưng lại phát hiện nhóc tỳ đang nhìn chằm chằm con chim kia, nước bọt đều chảy cả ra. Đây là vẻ mặt gì a? Mấy người phát điên, chẳng lẽ thẳng nhóc này thật muốn ăn con Linh Tước đáng sợ kia, đây là một con Ma Cầm đáng sợ a! "Đi thôi." Mấy người kéo tay áo của nó. "Bảo dược bằng máu thịt a" Nhóc tỳ nuốt nước bọt một cái, lưu luyến rời đi, vừa đi vừa lầu bầu nói: "Đáng tiếc, nó ăn người, ta không muốn ăn nó." Mấy người đều lảo đảo, quay đầu lại nhìn nó, con mắt đồng thời trợn trắng, tiểu sư đệ này thật khác người a. Đoàn người lôi kéo nhóc tỳ rất nhanh rời đi, tiến vào trung tâm của thành trì, phát hiện rất nhiều người tụ tập, đang bàn luận cái gì đó. "Này, có chuyện gì xảy ra?" Nhóc tỳ chen lên phía trước hỏi. "Treo giải thưởng có giá trên trời..." Có người nói. Đôi mắt to của nhóc tỳ phát sáng, nói: "Treo giải thưởng gì, cho bảo vật gì, phải làm cái gì?!" "Tự xem thì biết, trên tấm bia kia khắc rõ ràng." Nhóc tỳ nghe vậy vội vàng vọt tới, thế nhưng một lát sau nó lét lút trốn thoát, bởi vì có người muốn lấy đầu của nó! "Bên này còn có, giống nhau đều là đối phó nhóc siêu quậy, bất quá yêu cầu này tương đối nghiêm khắc, nhất định phải bắt sống, nhưng mất cánh tay cánh chân cũng không sao." Nhóc tỳ ở chỗ này đi dạo môt vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu đen, không chỉ một thế lực lớn muốn đối phó nó, rất nhiều người đoán được với tính cánh của nó nhất định muốn tiến vào Bách Đoạn sơn, thề phải bắt được nó. "Muốn bắt sống ta, hơn phân nửa là gia tộc mất đi Xích Vũ Bảo Phiến, đây tuyệt đối là Bảo Cụ trấn tộc, những người khác... Mặc kệ nó, trên chiến trường sẽ gặp!" Nhóc tỳ tự nói. Nó biết, lần này tiến vào Bách Đoạn sơn nhất định sẽ có nhiều sóng lớn, có thể sẽ đại chiến không ngừng, nguy hiểm trùng trùng, nhưng cũng là cơ hội vô tận, dù sao đây là nơi Chư Thần rơi lệ và đổ máu, có Bất Lão thần tuyền, có truyền thừa của Võ Thánh, có không ít các loại Thiên cốt, Thánh dược! Đột nhiên, toàn bộ trời đất đều tối sầm xuống, như là có một đám mây đen ngang trời, kéo theo sát khí mênh mông, mọi người đều run sợ, ngẩng đầu nhìn lên. Một con hung thú đội trời đạp đất, hình dáng khổng lồ che khuất mặt trời bay qua nơi này tiến về phía xa. "Con Thái Cổ di chủng này quá kinh khủng!" Mọi người hãi hùng khiếp vía, con cổ thú này hơn nửa có uy nghiêm của Thái Cổ Hung Thú, nếu không sẽ không khiếp người như vậy. "Nó đưa con cháu tới đây, hiện tại đã rời khỏi, xem ra chinh chiến trong Bách Đoạn sơn nhất định cực kỳ đáng sợ, rất nhiều thiên kiêu tuấn kiệt đều có thể đổ máu thậm chí chết đi, chỉ có người mạnh nhất mới có thể sống sót." Mọi người sợ hãi, nghị luận một hồi. Thậm chí có người do dự không biết có nên để con cháu của mình tiến vào Bách Đoạn sơn hay không.