Ngày đầu tiên ở Cửu Âm Đường.
"Ca, năm ức a, thực không dễ kiếm đâu. Đường ngang ngõ tắt khẳng định không được, thu thu bảo hộ phí thu được ngàn tám trăm vạn đã là rất giỏi, muốn một ức thực không thể làm được."
"Hoàng Hôn ca, đến đạo trường kiếm cũng rất khó. Hiện tại, một trận đấu đạo trường thưởng năm mươi vạn đã là cao nhất rồi. Năm ức, vậy phải đánh một nghìn trận, tạm tính một ngày ba trận thì Hoàng Hôn ca phải đánh một năm."
"Hoàng Hôn ca, nếu là ta, đầu cơ trục lợi quân giới cũng có khả năng, ai cũng làm được. Nhưng chúng ta ở Cảm Ứng tràng không thể bằng được ở bên ngoài, hơi chút động tĩnh Cảm Ứng tràng trấn áp ngay."
"Hay là bán sắc? Không... Ta không phải bảo Hoàng Hôn ca bán mình, bán Ảnh đậu gì gì đó thôi, Hoàng Hôn ca có nhiều nữ hài tử như vậy yêu thích, hoàng... Hoàng Hôn ca ta sai rồi! Ta sai rồi! Ái u má ơi!"...
Mọi người ồn ào thảo luận, nhưng con số năm ức này căn bản không phải đám này có thể giải quyết. Có một số người nghiêm túc nghĩ biện pháp giúp Đoan Mộc Hoàng Hôn còn đại đa số người chỉ tính toán thoát thân nhanh nhanh. Bọn họ nhìn bộ dáng Hoàng Hôn ca không có ý định thả mọi người nên không dám tự ý ly khai, trong lòng ngóng trông Cửu Âm Đường đuổi người.
Tại Cảm Ứng tràng, Cửu Âm Đường là độc nhất, không nể mặt mũi ai.
Quả nhiên, không bao lâu, người của Cửu Âm Đường đến nói: "Chào mọi người, chúng ta sắp đóng cửa rồi."
Thần sắc Đoan Mộc Hoàng Hôn bất động, bàn tay hiện ra một tạp phiến màu ám kim, thảy cho người nọ thản nhiên nói: "Ta mượn cái viện này mấy ngày."
Nhân viên công tác của Cửu Âm Đường nhìn thấy tạp phiến ám kim thì thất kinh, gã không dám do dự, chạy đi bẩm báo cho tổng quản.
Trong lòng đám người Vu Khải Vinh hiện lên dự cảm bất tường, nhưng chưa ai từng thấy tạp phiến ám kim nên không biết đó là thứ gì. Ánh mắt đoàn người nhìn về phía Du Tử Y, Du Tử Y kín đáo lắc đầu tỏ ra mình cũng không biết.
Dù thế mọi người vẫn cảm thấy Hoàng Hôn ca khẩu khí quá lớn, mỗi một viện ở Cửu Âm Đường đều đã được đặt trước, làm gì có thể cứ nói mượn dùng là mượn dùng được, hơn nữa mượn dùng đến mấy ngày.
Một lát sau, tổng quản vội vã đi đến, khuôn mặt cung kính khiêm tốn thốt lên: "Thì ra quý khách tới, thực sự thất lễ quá, quý khách cần mượn Nhạc Chi viện? Không có bất cứ vấn đề gì! Cái viện này tựa hồ hơi nhỏ, không biết quý khách có cần đổi sang viện lớn hơn một chút hay không? Cung Chi viện của chúng ta khá rộng rãi."
Đám người Du Tử Y Vu Khải Vinh há mồm, ai nấy ngây ra như phỗng.
Cửu Âm Đường có chín đình viện, chia ra làm Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ, Hỉ, Nộ, Ái, Nhạc. Để sinh nhật của mình đủ phô trương, Vu Khải Vinh tốn hao giá tiền trên trời mưa lại thẻ đặt trước Nhạc Chi viện từ tay người khác. Nhạc Chi viện xếp cuối trong chín đình viện.
Cung Chi viện đứng đầu, không cho đặt trước, chỉ có quý khách của Cửu Âm Đường đến mới mở.
Cửu Âm Đường thế mà lại chủ động mời Hoàng Hôn ca tới Cung Chi viện!
Ai nấy đều trợn tròn mắt!
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt đám người trông mong nhìn về phía Hoàng Hôn ca. Đồng ý đi thôi a Hoàng Hôn ca! Dẫn chúng ta tới xem Cung Chi viện trong truyền thuyết đi thôi! Sau này còn khoác lác với người khác, sảng khoái lắm đấy a!
Không ngờ Đoan Mộc Hoàng Hôn dứt khoát lắc đầu: "Cảm tạ, không cần, đây được rồi."
Mọi người cất tiếng kêu rên.
"Được rồi, mời quý khách tùy ý." Tổng quản cung kính đáp: "Nếu như có phân phó gì, mời quý khách lay chuông Hồng Thằng, chúng ta sẽ tới ngay."
Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu: "Không cần lưu người, các ngươi cứ nghỉ ngơi như thường. Chuẩn bị cho chúng ít lương khô."
Tiếp theo nhìn lướt qua mọi người, ý vị sâu xa: "Đêm còn dài."
Tổng quản cũng nhìn thoáng qua mọi người, cúi đầu, cung kính đáp: "Vâng."...
Ngày hôm sau.
Mọi người uể oải hẳn, Cửu Âm Đường đúng thật không đuổi người, bọn họ thật chỉ có lương khô. Lương khô khô cằn căn bản khó mà nuốt nổi. Hoàng Hôn ca chậm rãi ăn lương khô, tựa như đó là mỹ vị vô thượng. Đến khi ăn xong, gã mới thản nhiên nói: "Trời sáng rồi, tiếp tục suy nghĩ."
"Hoàng Hôn ca, hôm nay tiểu đệ có khóa học..."
"Nghỉ."...
"Hoàng Hôn ca, tối nay tiểu đệ phải gặp gia phụ, gia phụ rất nghiêm khắc..."
Đoan Mộc Hoàng Hôn lay chuông Hồng Thằng, một lát sau, tổng quản tới, sau khi được dặn dò thì xoay người đi liền.
Hai giờ đồng hồ sau, một vị trung niên nhân mặt chữ điền cùng đi với tổng quản đến.
"Thằng nhóc! Nếu ngươi dám làm lỡ đại sự của Đoan Mộc thiếu gia sẽ cắt đứt chân chó của ngươi!"...
"A a a, Hoàng Hôn ca, ta ta cảm thấy trong người khó chịu..."
Phanh!
Một chân đạp vào mặt, thân thể y cứng đờ chốc lát, sau đó mềm oặt ngã xuống đất.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không biểu tình: "Bây giờ mới là thân thể khó chịu."...
Ngày thứ ba.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn cả đám người ngã trái ngã phải uể oải mới hiểu sâu sắc bốn chữ "Giá áo túi cơm".
Suy nghĩ ba ngày ba đêm, đám gia hỏa này vậy mà ngay chả nghĩ ra nổi một biện pháp.
Khuôn mặt Du Tử Y xanh xao nhìn thấy sắc mặt Hoàng Hôn ca càng ngày càng không tốt, hắn biết đại ma đầu sắp phát tác rồi. Hắn thương cảm hề hề thốt lên: "Hoàng Hôn ca, năm ức a, khoản tiền lên tới ức không dễ kiếm chút nào. Địa phương nhỏ như Cảm Ứng tràng thế này mà muốn kiếm năm ức, vậy bản lĩnh phải lớn cỡ nào a?"
Phanh!
Đoan Mộc Hoàng Hôn một cước đá Du Tử Y vật ra đất, một chân đạp lên người hắn, khuôn mặt lãnh khốc không có bất cứ biểu tình gì khác: "Ý của ngươi là bản lĩnh của ta không đủ lớn?"
Du Tử Y run rẩy, hận không thể tự tát mình một cái, lại nói sai rồi?
"Ta nghĩ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi! Ha ha ha! Ta nghĩ ra rồi! Ca, ta nghĩ ra rồi!"
Vu Khải Vinh nhảy dựng lên, rất là kích động.
Soạt, tất cả mọi người đều quay về phía Vu Khải Vinh, từng đôi mắt chớp lên long lanh có tên là mong chờ.
Liên tục ba ngày ba đêm, đầu tóc Vu Khải Vinh rối bù, nhưng lúc này, ánh mắt y dị thường sáng ngời: "Muốn kiếm năm ức, phương pháp bình thường xác thực rất khó, vậy chỉ có thể dùng biện pháp không bình thường. Hoàng Hôn ca là mộc tu, các ngươi đã quên mộc tu am hiểu nhất là cái gì rồi sao?"
"Trị liệu!"
"Đào binh!"
Phanh!
Một thân ảnh bay lên.
Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn không biểu tình thu chân lại.
Mộc tu không thích lên chiến trường, xác thực là thực tế, đặc biệt mấy năm gần đây, bầu không khí này càng ngày càng nghiêm trọng. Trong Mười ba bộ, mộc hệ hai bộ là Thảo sát và Chân mộc. Chân mộc bộ lấy trị liệu làm chủ còn đỡ. Thảo sát bộ thậm chí xuất hiện tình huống biên chế không đủ, tuy rằng tuyên truyền đối với bên ngoài là bởi vì điều kiện Thảo Sát chọn lựa quá nghiêm ngặt, nhưng tình hình thực tế như thế nào, những con cháu thế gia này rõ ràng lắm.
Cao tầng Ngũ Hành Thiên đều khá bất mãn với điểm này.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn thoáng qua Vu Khải Vinh, gã có chút ngây người, thản nhiên bảo: "Nói tiếp."
Vu Khải Vinh như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng đáp: "Mộc tu am hiểu nhất chính là đào tạo loài mới, ta nghĩ, chúng ta có thể từ phương diện này nghĩ biện pháp hay không? Chúng ta không cần loại giống như Huyễn Ảnh đậu, nhưng nếu là một tiểu loài, một tiểu loài tương đối thực dụng, trực tiếp bán đứt thì năm ức tương đối dễ hơn."
Đoan Mộc Hoàng Hôn chìm vào suy tư, một loại tân tài liệu, năm ức xác thực không đắt.
"Hơn nữa, chúng ta cũng có thể hỗ trợ a, chúng ta có thể giúp ca đi hỏi thăm, dạng tài liệu gì tương đối dễ bán. Như vậy càng có mục tiêu. Lão sư của ca là mộc tu tông sư, chắc chắn đối với phương diện này có rất nhiều nghiên cứu gì gì đó, ca lại là thiên tài, cho nên ta cảm thấy khả năng này rất lớn. Chỉ cần chế được vật, ai dám gạt tiền chúng ta?"
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hoàng Hôn, cái này là phương án có khả năng thực hiện nhất cho tới bây giờ.
Trên mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn không ra vui giận.
Tới khi mọi người cảm thấy thất vọng, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên mở miệng, thản nhiên nói: "Đi Cung Chi thính."
Mọi người ngẩn ngơ, một lát sau, tiếng hoan hô như sấm dậy.