Chương 11: Nhìn người không thể chỉ mỗi tướng mạo (2)

Võ Đạo Tông Sư

Mực Thích Lặn Nước 03-04-2023 11:40:57

Trong lúc trò chuyện, đám người Lâu Thành mơ hồ có thể nghe được tiếng cười của cô gái đối diện, qua vài phút, Triệu Cường mới lưu luyến buông điện thoại, nụ cười đầy mặt quay đầu: "Xong! Họ đáp ứng rồi, hệ tiếng Trung, thứ sáu tuần này gặp mặt, ăn bữa chiều, nếu mọi người còn ở chung được, lần sau liền ra ngoài hẹn hò." "Thế nào, không tệ chứ?" Nói xong, Triệu Cường phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào, vì thế sờ sờ khuôn mặt, ù ù cạc cạc nói: "Tôi, tôi trên mặt có nhọ à?" Ấn tượng của Lâu Thành đối với Triệu Cường bị hoàn toàn đảo điên, chỉ muốn phỉ nhổ, chợt nhớ tới tiểu phẩm thích nhất, vì thế ra vẻ cảm khái, chậc chậc lắc đầu: "Không ngờ được nha không tngờ được nha, A Cường cậu tên mày rậm mắt to này cũng phản bội cách mạng rồi!" Nói xong, mọi người đều bật cười, ngay cả chính Triệu Cường cũng phì cười, lắc ngón trỏ nói: "Cách mạng bạn lữ, cách mạng bạn lữ, cách mạng cũng cần bạn lữ!" Mọi người cười vang một trận, rất nhanh đã nói tới hẹn hò thứ sáu, tuy mới thứ hai, nhưng Triệu Cường, Trương Kính Nghiệp cùng Khâu Chí Cao đã bắt đầu tràn đầy tưởng tượng, lớn mật giả thiết. Lâu Thành nghe một lúc, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng hình xinh đẹp của Nghiêm Chiêu Kha, tâm tình lại từ vui đùa quy về trầm tĩnh. Dưới tình huống có nữ hài tử, thầm mến còn làm quen nữ hài tử khác, ra ngoài hẹn hò, tựa như không tốt lắm nhỉ? Ta không để ý người khác nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy không qua được một cửa ải kia của chính mình... Hắn nghĩ nghĩ nói: "A Cường, thứ sáu tôi có việc, cần đi nội thành, không tham gia hẹn hò được." "Việc gì?" Triệu Cường kinh ngạc hỏi. "Trong nhà có chút việc." Lâu Thành bịa, nói thật nhắm chừng cũng không có ai tin. Triệu Cường không do dự, gật đầu nói: "Vậy được, nếu không cậu giúp tôi hỏi Tình Thánh, xem cậu ấy có thể hay không, dù sao phải gom đủ bốn người, nếu không không quá lễ phép." Ặc, thế mà đáp ứng sảng khoái như vậy, hầu như là thuận nước đẩy thuyền, sớm có ý nha... Lâu Thành giật mình, hỏi: "Vì sao phải tìm Tình Thánh?" Triệu Cường nhìn Trương Kính Nghiệp cùng Khâu Chí Cao một cái, cười ha ha nói: "Cậu cũng biết, chúng ta đều là người thành thật hàm hậu, miệng lưỡi vụng về, không biết ăn nói, lúc hẹn hò dù sao cũng phải có người giỏi tìm đề tài cùng nói chuyện phiếm. Tôi lúc trước đã nghĩ tìm Tình Thánh, nhưng năm người đi tựa như lại càng không ổn, vừa lúc cậu không đi, cho nên..." Cậu thành thật hàm hậu, miệng lưỡi vụng về, không biết nói chuyện... Lâu Thành nghĩ đến bộ dáng Triệu Cường lúc trước chuyện trò vui vẻ với nữ sinh, lại bình tĩnh nhìn khuôn mặt hắn. "Làm sao vậy?" Triệu Cường nghi hoặc hỏi. Lâu Thành giọng điệu chính nghĩa nói: "A Cường, cậu lại phản bội cách mạng rồi!" Nói xong, hắn đứng lên, rời phòng ngủ, đi cách vách xem Thái Tông Minh trở về chưa. Cửa phòng khép hờ, phòng ngủ của Thái Tông Minh trống rỗng, chỉ có một người, Canh Văn là bạn học ít tuổi nhất cả phòng ngủ, từng nhảy lớp, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhanh chóng lột xác thành thiếu niên nghiện internet, chỉ cần không phải lớp giáo viên đặc biệt nghiêm khắc đặc biệt thích điểm danh, hắn đều ở lại phòng ngủ chơi trò chơi. "Canh Văn, Tình Thánh còn chưa trở về?" Lâu Thành hỏi. Canh Văn đầu cũng chưa quay: "Không, chưa ai về hết." Hai người khác ở phòng ngủ nhỏ của Thái Tông Minh một người tên Mưu Nguyên Tinh, cùng bạn gái trung học cùng nhau thi vào đại học Tùng Khánh, hâm mộ chết một đống chó độc thân, cho nên mỗi ngày không đến lúc tắt đèn rất khó nhìn thấy hắn, một người là Tần Mặc, người địa phương, gia cảnh rất tốt, tuy làm người không tệ, có thể chơi chung với mọi người, nhưng vẫn thường xuyên ra ngoài lêu lổng, nhóm quan hệ không giống nhau. Lâu Thành ồ một tiếng, dứt khoát lấy ra di động, rời phòng ngủ, xuống sân của tòa 7, ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, vừa đốt điếu thuốc, vừa gọi điện thoại cho Thái Tông Minh. Có chuyện không tiện nói ở phòng ngủ, cho nên hắn không dùng điện thoại bàn. "Tình Thánh, có chuyện này cho ngươi cậu." Vừa kết nối được, Lâu Thành gọn gàng dứt khoát vào thẳng chủ đề. Thái Tông Minh bên kia có chút ầm ĩ, nhưng rất nhanh, hắn tựa như đi ra bên ngoài chỗ yên tĩnh, cười ha ha nói: "Chuyện gì? Vội như vậy? Bọn tôi còn đang ăn lẩu đây." "A Cường bọn họ gọi điện thoại ngẫu nhiên tìm hẹn hò phòng ngủ, hệ tiếng Trung, muốn để cậu cùng đi, tốt xấu cậu là Tình Thánh, biết ăn nói thích mò mẫm, đúng là thích hợp trường hợp này." Lâu Thành cũng cười nói. "Cậu đây là khen tôi? Hay là dìm tôit hế?" Thái Tông Minh mắng một tiếng, "Nghe qua rất thú vị, tôi đi theo nhìn xem, nhưng năm người tựa như có chút không tôn trọng đối phương nha?" Lâu Thành dừng một chút nói: "Tôi không đi." "Ặc, cậu vì sao không đi?" Thái Tông Minh kinh ngạc hỏi. Ở trước mặt Thái Tông Minh, Lâu Thành không giấu diếm: "Tôi nghĩ mình có đối tượng thầm mến, như vậy còn đi hẹn hò với các nữ sinh, tựa như không tốt lắm." "A?" Thái Tông Minh sửng sốt một lát mới nói: "Chanh Tử, hẹn hò cũng không phải kết giao, mọi người ra ngoài làm quen một chút, vui chơi giải trí, mở rộng mối quan hệ, lại không lấy súng ép cậu phải kết giao. Tôi thủ thân như ngọc như vậy, cũng không để ý cái này, hơn nữa cậu cùng Nghiêm Chiêu Kha bát tự còn chưa đối chiếu đâu, cách bạn gái còn xa vạn dặm, cái này tính là chuyện gì?" "Thôi, trong lòng luôn có chút cảm giác tội ác, tôi không đi." Lâu Thành quyết đoán. Thái Tông Minh hắc một tiếng: "Chanh Tử, cậu là đồ cổ sống à? Tôi cảm thấy cậu cũng có thể lập đền thờ trinh tiết rồi!" "Tùy cậu nói như thế nào." Lâu Thành cúp điện thoại, chưa đứng dậy, vẫn ngồi, hút thuốc lá, đốm lửa tàn thuốc chợt lóe chợt lóe, ở trong bóng tối mang đến sự yên tĩnh khác thường. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười, rất lý giải rất cảm động lây đối với các bạn cùng phòng tiết hormone, hơn nữa cả chuyện khá thú vị, nếu không phải có đối tượng thầm mến, mình khẳng định muốn đi xem một chút. Đây là cuộc sống đại học chân thật, tuy xôn xao, nhưng cũng đủ tốt đẹp, cũng đủ thanh xuân bay lên. Mà "Kim Đan" thì lại là thế giới khác, hư ảo không chân thực, nhưng lại tràn ngập hy vọng. Sau hôm nay, cuộc đời của mình sẽ có biến hóa như thế nào? Trên võ đạo có thể khiến Nghiêm Chiêu Kha nhìn với cặp mắt khác xưa hay không? Dập tắt thuốc lá, Lâu Thành ngồi ở bên cạnh bồn hoa, lại lấy ra di động, lên QQ, mở hình đại diện của Nghiêm Chiêu Kha. Bạn học trong sân về phòng ngủ nối liền không dứt, trong góc lại yên tĩnh an hòa, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. * * * Tít tít tít, tiếng tin tức QQ không dứt bên tai, Lâu Thành nhất thời thế mà lại sinh ra cảm giác không kịp nhìn, chỉ thấy trên màn hình có tin tức đẩy mạnh, có dự báo thời tiết bản địa, có tin tức lúc trước gửi bài, các bạn trên mạng trả lời, cũng có thêm mấy trăm mấy ngàn nội dung các diễn đàn QQ. Nhưng hắn rất nhanh đã bỏ qua những thứ này, bởi vì phát hiện Nghiêm Chiêu Kha đã chấp nhận xin kết bạn của mình. Gõ vào giao diện đối thoại, hắn đột nhiên do dự, nên xưng hô đối phương như thế nào đây? Trực tiếp gọi Nghiêm Chiêu Kha rất không lễ phép, nhưng nếu là lấy "Chiêu Kha" "Tiểu Kha" "Kha Kha" các loại xưng hô, lại rõ ràng quá mức lỗ mãng, ở lúc quan hệ của hai bên còn ở giai đoạn "vừa quen thuộc", chỉ sợ sẽ mang đến cho đối phương đầy da gà cùng máu chó đầy đầu, mà xưng hô "bạn học Nghiêm" "bạn học Nghiêm Chiêu Kha" thì phi thường xa lạ, có cảm giác từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm.