Vết máu ở trên cành cây nên màu không lộ rõ, lại thêm thi thể treo trên cao quá mức chói mắt, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người chết, không ai để ý tới những cái cây xung quanh. Bây giờ có người gào lên, mọi người mới phát hiện không đúng.
Dòng chữ bằng máu này mới vừa đập vào mắt, Nhậm Dao chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh theo lòng bàn chân chạy thẳng lên tận da đầu. Nàng thực sự nghi ngờ chính mình bị người nguyền rủa, tại sao gần đây luôn đụng phải cái thứ này chứ?
Ban nãy nàng không dám nhìn thi thể, còn dựa lên cây đứng một lúc lâu. Nhậm Dao nghĩ đến khả năng y phục của mình cọ phải vết máu, chợt cảm thấy sống lưng tê rần.
So với Nhậm Dao thì động tác lùi lại của Tạ Tế Xuyên vừa nho nhã vừa bình tĩnh, nếu không phải Nhậm Dao nghe thấy hắn dùng giọng nói cũng nho nhã như vậy than một câu "Thật đáng sợ" thì có khi nàng cũng tin.
Giọng Tạ Tế Xuyên rất khẽ, lại thêm phong phạm thế gia bình tĩnh thong dong của hắn quá mạnh, ngoài Nhậm Dao ra không ai phát hiện chuyện này. Nhậm Dao nhìn Tạ Tế Xuyên bằng ánh mắt không biết diễn tả thế nào, nhận ra đi theo huynh muội Minh Hoa Thường an toàn hơn.
Chí ít là nếu có việc gì Minh Hoa Chương sẽ đứng lên trước thật, mà Tạ Tế Xuyên sẽ chỉ thong dong trốn sau lưng tất cả mọi người.
Đám đông không ngừng tản ra, quả nhiên, Minh Hoa Chương lại lần nữa đi ngược dòng người qua đó. Hắn xoay người, nhìn kỹ dòng chữ trên cây, sau đó nhẹ nhàng ấn lên phần vỏ cây xung quanh. Nhậm Dao nhìn mà tê cả da đầu, hỏi: "Thứ quỷ quái như vậy mà ngươi còn xích lại gần nhìn?"
Minh Hoa Thường cũng đi tới, nàng quan sát nhánh cây treo thi thể và dòng chữ bằng máu, nói: "Hình như là hướng mà ánh mắt Ngụy Tử nhìn vào."
Giang Lăng hứng thú bừng bừng chạy qua: "Sao rồi? Sao rồi? Ta nói đúng không? Bây giờ chúng ta đều nhìn thấy dòng chữ bằng máu này, có phải quỷ rắn sẽ đến tìm chúng ta không?"
Trong khoảng thời gian ngắn Minh Hoa Thường không biết nói gì. Tại sao nghe giọng điệu của hắn còn có vẻ rất là mong chờ nhỉ? Minh Hoa Thường nói: "Cuối cùng thì câu "Người nhìn ta, chết" có ý gì chứ? Người đầu tiên phát hiện Ngụy Tử là ai?"
Một nha hoàn đứng giữa đám đông run rẩy lên tiếng: "Là nô tỳ. Giờ Thìn tiểu thư đói bụng, đợi rất lâu vẫn không thấy phòng bếp đưa đồ ăn sáng đến, bèn phái nô tỳ đến phòng bếp hỏi thăm. Đây là lần đầu nô tỳ tới vườn Phi Hồng, chưa quen đường bên này, vô ý đi nhầm đường. Từ xa nô tỳ đã trông thấy bên này có một vệt đỏ, còn tưởng là người đi đường, muốn tới đây hỏi đường, ai ngờ đến gần lại..."
Vẻ mặt tiểu nha hoàn vẫn sợ hãi không thôi, sau khi nàng ta phát hiện thi thể thì sợ đến bay cả hồn, vừa lăn vừa bò về trong viện báo tin. Tiểu thư nhà nàng ta cũng sợ hãi quá sức, vừa phái người đi thông báo cho Thái Bình Công chúa, vừa đuổi nha hoàn ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Rõ ràng nha hoàn đã sợ muốn chết nhưng lại không dám rời đi, giờ tiện cho Minh Hoa Thường tra hỏi. Minh Hoa Thường cẩn thận hỏi canh giờ nha hoàn nhìn thấy thi thể, nha hoàn không biết thời gian cụ thể, chỉ có thể thông qua quãng đường để suy đoán thời gian, ít nhất cũng là giờ Thìn hai khắc.
Minh Hoa Thường gật đầu, nói: "Mặc dù giờ Thìn hai khắc còn sớm, nhưng sáng nay canh bốn đã có rất nhiều người tỉnh dậy, chưa chắc ngươi đã là người đầu tiên tới đây. Chữ viết trên cây này không giống với chữ được phát hiện hôm qua, nói không chừng là có một số người cố làm ra vẻ thần bí, cố ý viết chữ lên cây để dọa người khác."
Lời của Minh Hoa Thường nhắc nhở mọi người, có người hầu của phủ Công chúa đánh bạo nhìn qua, bỗng nhiên hoảng sợ nói: "Đây... đây là chữ của Ngụy Tử!"
Đám đông hét ầm lên, Minh Hoa Thường ngừng thở. Ý định ban đầu của nàng là muốn an ủi mọi người, nhưng hình như lại xác nhận chuyện ác quỷ giết người.
Có một nữ tử phản ứng rất mạnh, hai mắt trợn ngược rồi té xỉu. Đám đông sớm đã như chim sợ cành cong, lúc nữ tử này ngã xuống căn bản không có ai dám đỡ mà còn hoảng hốt chạy tán loạn: "Á, lại có người chết!"
Nữ tử ngã xuống, đầu đập xuống nền đất, phát ra một tiếng vang trầm. Minh Hoa Thường nhìn thôi cũng thấy đau, vội vàng nói: "Không phải ma, nàng ta chỉ sợ hãi ngất đi thôi, mau tới cứu người!"
Sau một trận luống cuống tay chân, nữ tử hôn mê từ từ tỉnh lại. Nàng vừa nhìn thấy bóng người xung quanh thì vô cùng hoảng sợ, thét chói tai giơ tay che mắt: "Tránh ra, tránh ra hết đi, đừng nhìn ta!"
Minh Hoa Thường cảm thấy phản ứng của thị nữ này không đúng, vội hỏi: "Sao vậy? Ngươi biết gì ư?"
Thị nữ che kín mắt mình, Minh Hoa Thường chỉ có thể nhìn thấy môi của nàng ta khẽ đóng mở, giống như đang đối mặt với một con quái vật không có mắt: "Ta nhớ ra rồi, hôm qua Ngụy Tử đi tìm Trì Lan, gọi nàng ta vào chỗ không người quở trách rất lâu. Chắc chắn là Trì Lan ghi hận trong lòng, cho nên hôm qua quay về giết Ngụy Tử!"
Thị nữ điên dại nhắc đi nhắc lại những lời này, nhìn có vẻ tinh thần đã không bình thường. Lúc đầu Minh Hoa Thường muốn hỏi rõ chi tiết việc hôm qua, nhưng với tình trạng của thị nữ thì thực sự không thể tra hỏi được. Minh Hoa Thường chỉ có thể sai người đưa thị nữ về phòng nghỉ ngơi.
Đầu tiên là xuất hiện chữ của người chết, hiện tại lại có người chứng kiến chứng minh Trì Lan và Ngụy Tử từng gặp mặt, đám đông lập tức trở nên xôn xao. Mọi người không dám tiếp tục hóng nữa, nhao nhao che mắt chạy ra ngoài, sợ không cẩn thận lại thành kẻ chết thay.
Tạ Tế Xuyên thở dài, âu sầu nói: "Tại sao đường xuống núi lại cứ bị chặn lại vào tối qua chứ? Ta muốn đi lắm rồi."
Không chỉ là hắn, đoán chừng hiện tại tất cả mọi người trong sơn trang đều muốn chạy. Liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, lời đồn lệ quỷ giết người ngày càng trở nên xôn xao, ít ra người chết trước đó chỉ là một thị nữ phổ thông, hiện tại đã thành nha hoàn hầu cận của Thái Bình Công chúa.
Ai biết kẻ chết thay bị để ý tới tiếp theo sẽ là ai chứ?
Đám công tử tiểu thư đều không bận tâm dáng vẻ thể diện gì nữa, nhưng đường núi đã bị ngăn chặn. Dường như ông trời cũng đang giúp quỷ rắn, nhốt bọn họ ở trong núi, chậm rãi thưởng thức cảnh tượng con mồi giãy giụa trước khi tử vong.
Nhậm Dao nhớ là dường như mình đã từng gặp Trì Lan, nhưng không nhớ rõ là có nhìn thấy đôi mắt của nàng ta hay không. Loại cảm giác không biết này là tra tấn người nhất, Nhậm Dao không ngừng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, càng nghĩ càng sợ hãi.
Đêm qua Nhậm Dao đã ngủ không ngon, hiện tại sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt. Minh Hoa Thường thấy sắc mặt nàng ấy không tốt thì an ủi: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, cho dù có quỷ thật thì cũng chưa chắc đã để mắt tới tỷ."
Giang Lăng cực kỳ tò mò, hắn ta không để ý tới mối thù với đồ đàn ông kia, lại gần hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Đoán được chứ sao." Minh Hoa Thường nói: "Nếu như thị nữ vừa rồi không nói sai thì trước khi Trì Lan chết đã từng gặp Ngụy Tử, vậy chứng minh kẻ chết thay sẽ chọn người trong những kẻ mà mình từng nhìn thấy khi còn sống."
Giang Lăng gãi gãi đầu, nghe một lần không hiểu: "Có ý gì?"
Minh Hoa Thường bẻ ngón tay tính: "Trước hết chúng ta giả sử mình là ma, luận theo quy luật mà nó tìm kẻ chết thay. Đầu tiên, người nào đó đi từ Cát Châu tới Lạc Dương, chẳng biết sao lại chọc phải chúng ta, sau đó người này đến núi Mang dự yến hội của Thái Bình Công chúa, dẫn chúng ta tới sơn trang. Trước tiên chúng ta giết Trì Lan, Trì Lan thành kẻ chết thay, chúng ta tự do. Nhưng sau khi Trì Lan bị rắn cắn chết thì lại trở thành quỷ rắn mới, nàng ta để mắt tới Ngụy Tử mới vừa gặp mặt đồng thời xảy ra mâu thuẫn với chúng ta, quyết định muốn kéo Ngụy Tử làm kẻ chết thay. Hiện tại Ngụy Tử đã chết, dựa theo quy luật trước đó thì nàng ta hẳn sẽ đi tìm người nàng ta để ý nhất, đồng thời trước đây không lâu đã nhìn thẳng vào mắt nàng ta."
"Không sai." Minh Hoa Chương lên tiếng, nói đơn giản rõ ràng: "Người gần đây từng gặp Ngụy Tử chính là mục tiêu kế tiếp."
Lần này Giang Lăng nghe hiểu, nhưng vẫn luôn cảm thấy có điểm nào đó kỳ lạ không nói lên lời: "Giả sử mình là ma... Góc độ này của ngươi thật kỳ quái."
Nhậm Dao không kịp khinh bỉ cái tên giá áo túi cơm không học vấn không nghề nghiệp này, vội vàng nghĩ lại xem hai ngày này mình có từng gặp Ngụy Tử không. Nàng xác nhận qua xác nhận lại ba lần, cuối cùng cũng thả lỏng một hơi: "Tốt quá, ta chưa từng gặp Ngụy Tử."
Vừa nãy là lần đầu tiên họ gặp nhau, không ngờ lần gặp đầu tiên lại là thi thể của Ngụy Tử.
Nhậm Dao như trút được gánh nặng, nhưng vui buồn của nhân loại cũng không giống nhau, Giang Lăng hừ lạnh một tiếng: "Ta từng gặp rồi."
"Ta cũng từng gặp." Minh Hoa Thường yếu ớt giơ tay lên: "Hôm qua lúc ta cáo lui từ bên cạnh Thái Bình Công chúa, vừa lúc đụng phải Ngụy Tử quay về. Ta ngẩng đầu, vừa hay chạm mặt nàng ta. Hơn nữa... Ta còn từng gặp cả Trì Lan."
Hôm qua ở hậu điện, Minh Hoa Chương đứng quay lưng về phía cửa và cúi đầu nên không đối mặt với Ngụy Tử, nhưng Minh Hoa Thường cực kỳ khẳng định là mình có thấy.
Hiện tại nàng còn nhớ rõ vẻ mặt và biểu cảm lúc đó của Ngụy Tử, Giang Lăng nói không sai, đúng là Ngụy Tử có một đôi mắt đẹp.
Tạ Tế Xuyên "chậc" một tiếng, nửa than thở: "Nhị muội muội, số muội hơi tốt quá rồi đấy."
Minh Hoa Thường nói đùa: "Thế mọi người còn dám ở cùng một chỗ với ta không? Lỡ như ta bị Ngụy Tử bám theo, thành kẻ chết thay, vậy thì mọi người gặp nguy hiểm rồi."
Minh Hoa Chương không cảm thấy trò đùa này buồn cười chút nào, hắn xụ mặt, trầm giọng trách mắng: "Nhị nương, không được nói lung tung."
Minh Hoa Thường hậm hực ngậm miệng, Minh Hoa Chương rũ mi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bất kể có người giả thần giả quỷ hay là ma quỷ quấy phá, dựa theo manh mối hiện tại thì mục tiêu tiếp theo của nó hẳn là người từng gặp Ngụy Tử. Việc cấp bách bây giờ là tập trung những người từng tiếp xúc với Ngụy Tử vào cùng một chỗ. Ta cũng muốn xem xem, là ma quỷ gì đang quấy rối."
Minh Hoa Thường không dám nói giỡn linh tinh nữa, nàng lấy lòng dựa vào bên cạnh Minh Hoa Chương, nói: "Nhị huynh, huynh đừng căng thẳng. May mà hôm qua lúc đi thỉnh an Thái Bình Công chúa, Ngụy Tử không theo hầu bên cạnh Công chúa, nên số người từng gặp nàng ta cũng không nhiều, chắc tra xét rất dễ."
Nói xong lời này, Minh Hoa Thường lại ngẩn ra, vẻ mặt của mấy người còn lại cũng thay đổi.
Thái Bình Công chúa?
Minh Hoa Chương đi cầu kiến Thái Bình Công chúa, không có gì bất ngờ bị từ chối.
Công chúa cảm thấy không khỏe, không tiếp khách.
Cũng phải, xảy ra loại chuyện này, nào có ai có tâm tư gặp khách? Hiện tại tin đồn phủ kín sơn trang, đồn đãi quỷ rắn đang tìm kẻ chết thay. Dù là các khách khứa từng đọc đủ thứ thi thư, không tin quỷ thần thì lúc này cũng cảm thấy e dè.
Chuyện ma quái liên tiếp xảy ra, lẽ nào là ma quỷ thật? Trong khoảng thời gian ngắn đâu đâu cũng có người cáo ốm, mọi nhà đóng chặt cửa sổ, đóng cửa từ chối tiếp khách, sợ mình vô ý nhìn vào mắt người nào, lại thành kẻ chết thay.
Minh Hoa Chương không gặp được Thái Bình Công chúa, hắn đi ra cung điện, Minh Hoa Thường hỏi: "Nhị huynh, giờ phải làm thế nào?"
Ngụy Tử là thị nữ bên cạnh Thái Bình Công chúa, Thái Bình Công chúa là người có tỉ lệ bị chọn làm mục tiêu tiếp theo cao nhất. Nhưng Hà Thái Bình không chịu phối hợp, đừng nói là hỏi chuyện, ngay cả gặp cũng không muốn gặp bọn họ.
Minh Hoa Chương ngẫm nghĩ rồi nói: "Khoảng rừng kia ít có người lui tới, Ngụy Tử thân là thị nữ đắc lực nhất, bình thường hẳn sẽ không đi tới những nơi như vậy. Hỏi những người tối hôm qua ở cùng phòng với Ngụy Tử xem, có khi các nàng sẽ biết gì đó."
Hiện tại lòng người trong vườn Phi Hồng đều bàng hoàng. Sau khi mấy người Minh Hoa Chương đi đến viện mà các thị nữ ở, đám thị nữ bên trong sợ hãi hét ầm lên rồi vội vàng đóng cửa, nhưng không ngăn được quyết tâm của Minh Hoa Chương. Hắn đứng ngoài một cánh cửa, giơ tay gõ lên cửa rồi nói: "Ta là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công, có một số việc muốn hỏi, cảm phiền mở cửa."
Giang Lăng cũng chạy tới xem náo nhiệt, hét lên: "Đúng vậy, chúng ta không phải ma quỷ, còn có thể ăn các ngươi hay sao? Mở cửa!"
Công tử phủ Trấn Quốc Công và thế tử Giang An Hầu tới, đám nha hoàn không dám đắc tội, một lát sau, cửa không tình nguyện mở ra một khe hẹp: "Nô tỳ tham kiến lang quân, nương tử."
Người đứng sau khe cửa là một thị nữ xinh đẹp, dáng điệu hành lễ của nàng ta đẹp đẽ đoan trang, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt đất. Dù người đang đứng trước mặt là ngọc lang nổi danh khắp Lạc Dương cũng nhất quyết không ngước mắt lên nhìn.
Minh Hoa Thường cảm thấy hơi buồn cười, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Minh Hoa Chương bị lạnh nhạt ở chỗ nữ nhân nhỉ. Chính bản thân Minh Hoa Chương cũng không thèm để ý, bình thản hỏi: "Ngụy Tử ở phòng này à?"
Thị nữ nghe thấy tên này thì càng run hơn, nơm nớp lo sợ chỉ vào một hướng: "Ngụy Tử được yêu thích, không ở chung với chúng ta mà ở một mình một phòng."
Minh Hoa Thường quay đầu nhìn theo hướng ngón tay nàng ta chỉ. Chỉ thấy đằng trước có một căn phòng đang đóng chặt cửa sổ, giữa ban ngày lại sinh ra cảm giác âm u. Minh Hoa Chương tiếp tục hỏi: "Có ai từng động tới phòng của nàng ta không?"
Thị nữ liều mạng lắc đầu, Ngụy Tử thành ma, còn ai dám động vào đồ đạc của nàng ta chứ? Minh Hoa Chương hỏi: "Đêm qua các ngươi đã nhìn thấy nàng ta về phòng rồi?"
Thị nữ gật đầu: "Đúng vậy. Hôm qua... xảy ra loại chuyện kia, Công chúa tâm thần không yên, Ngụy Tử hầu hạ bên cạnh Công chúa đến giờ Hợi một khắc mới trở về. Ta tận mắt nhìn thấy Ngụy Tử vào phòng, những người khác có thể làm chứng."
"Sau khi nàng ta vào phòng thì có đi ra ngoài không?"
"Không." Thị nữ cúi đầu nói: "Ngụy Tử cao ngạo, không thích để ý người khác, chúng ta đều biết tính nết của nàng ta, nên không dám đến trước mặt khiến nàng ta chán ghét. Đêm qua khi nàng ta trở về, sắc mặt rất tệ, sau khi vào phòng thì không ra ngoài nữa, chúng ta cũng không dám hỏi, đều tránh ở xa."
Giang Lăng đứng ở phía sau, dùng âm lượng mà hắn ta tự cho rằng nhỏ nói chuyện với Minh Hoa Thường: "Sau khi vào phòng thì không ra ngoài nữa, sáng nay lại treo ở trong rừng cây, quả nhiên là do quỷ làm."
Nhậm Dao đi ở cuối cùng, thật ra nàng ấy không muốn tới đây, nhưng nàng ấy lại không dám đi một mình, chỉ có thể cắn răng đi theo. Nàng ấy nghe thấy lời Giang Lăng nói thì không thèm che giấu "xùy" một tiếng, trợn trắng mắt.
Giang Lăng hít một hơi, xắn tay áo muốn đánh nhau với Nhậm Dao: "Ngươi có ý gì? Ta thấy ngươi là nữ tử nên nơi chốn nhường nhịn ngươi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu..."
"Được rồi, bớt tranh cãi đi, đừng quấy rầy." Tạ Tế Xuyên vẫn trưng ra điệu cười của công tử thế gia, ngăn Giang Lăng lại. Tạ Tế Xuyên nhìn văn nhã yếu ớt nhưng lúc nắm lấy kẻ suốt ngày cưỡi ngựa nuôi báo, có tiếng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Giang Lăng lại có thể dùng một tay kéo hắn ta lại.
Minh Hoa Chương không để ý tới trò khôi hài sau lưng, sắc mặt bình tĩnh và nghiêm túc, giống như băng tuyết vừa rơi xuống, không nhiễm bụi trần: "Thế sau khi nàng ta vào phòng thì các ngươi có từng nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào không?"
Thị nữ giống như chìm vào hoang mang, nàng ta ngẫm nghĩ, khẽ lắc đầu: "Chắc là... không có đâu. Đêm qua yên tĩnh, hôm nay canh bốn đường núi bị chặn lại, chúng ta bị gọi dậy hầu hạ, truyền tin, không để ý có gì không bình thường."
Từ đầu đến cuối thị nữ đều không dám ngẩng đầu, lúc trả lời cơ thể vẫn luôn run rẩy. Minh Hoa Chương biết các nàng tin tưởng chuyện quỷ quái, không làm khó các nàng nữa, nói: "Ta có thể vào phòng Ngụy Tử nhìn xem không?"
Thị nữ chần chờ, Thái Bình Công chúa đã ra lệnh cấm, nhưng người trước mặt là Minh Hoa Chương, nàng ta không dám từ chối, đành phải nói: "Lang quân có thể đứng trước cửa ra vào nhìn xem, nhiều hơn nữa thì nô tỳ không làm chủ được. Công chúa có lệnh, không cho phép bàn luận người chết, xin lang quân đừng làm khó chúng ta."
Minh Hoa Chương hiểu rõ. Phủ công chúa đã chết hai nha hoàn liên tiếp, còn có một người là nha hoàn hầu cận của Thái Bình Công chúa, hiện tại chắc chắn tâm trạng của Công chúa đang rất kém, sao lại bằng lòng nghe được những chuyện có liên quan tới từ "chết" này chứ?
Minh Hoa Chương nói cảm tạ, dù là đối mặt với một thị nữ nhưng thái độ của hắn vẫn cao quý lạnh nhạt, không phân biệt sang hèn như khi đối mặt với Thái Bình Công chúa và Ngụy Vương. Hắn đi đến trước cửa phòng Ngụy Tử, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Nhậm Dao không dám tới gần, vừa lúc Tạ Tế Xuyên cũng không nhúc nhích, nàng bèn thuận thế dừng lại. Nhậm Dao chẳng muốn biết tình hình trong phòng chút nào, hết lần này tới lần khác tên vô dụng không có đầu óc nào đó lại cứ kêu gào không dứt truyền lại tất cả tin tức: "Uầy, sạch sẽ, ngay cả chăn cũng không gập. Ta đã nói chắc chắn là do quỷ làm mà, nếu không thì sao lại không có chút động tĩnh nào chứ!"
Minh Hoa Thường thò đầu ra từ bên cạnh Minh Hoa Chương, chần chờ nhìn vào trong phòng. Đúng vậy, trong phòng bình ổn một cách quá mức, các loại đồ vật nhỏ tùy ý rải rác. Minh Hoa Thường đều có thể tưởng tượng ra cảnh chủ nhân của nó tiện tay đặt nó xuống. Trong phòng không có tý dấu vết đánh nhau hay giãy giụa nào, chăn bị xốc lên một nửa, một nửa khác rũ xuống đất, giống như chủ nhân vội vàng đứng dậy, một lát sau còn muốn quay về ngủ tiếp.
Nếu như không phải đã biết trước thì Minh Hoa Thường hoàn toàn không thể tin nổi đây là phòng của một người chết. Tất cả tự nhiên giống như là Ngụy Tử đang ngủ yên lành, nửa đêm dậy đi tiểu thì bỗng nhiên mất tích.