Chương 10: Vị Khách Mới Đến 2

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Giáo sư Vu là người bản địa lại thường xuyên tìm hiểu những sự kiện hàng năm xảy ra ở Lệ thành nên anh biết cứ một thời gian ở Ly Sơn lại xảy ra một vài sự việc. Vì thế anh liền nói: "Vậy thì cô chắn hẳn đã từng gặp qua những phượt thủ bị thương. Nếu xuất hiện những tình huống như vậy nếu không quá khẩn cấp thì cô nên dẫn họ đến trạm y tế trong thôn để xử lý vết thương vì cô cũng không phải người trong ngành y. Trường hợp khẩn cấp thì cô có thể điện thoại cho tôi để tôi hướng dẫn cô xử lý vết thương. Nếu gặp người nhịn đói lâu này thì nhất định không được..." Giáo sư Vu có vẻ là người không dễ ở chung nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Anh hướng dẫn cụ thể cách xử lý cho từng trường hợp khác nhau: "Tôi đại khái chỉ có thể hướng dẫn cô như vậy. Nếu không gặp phải thì có thể cô sẽ quên mất, nhưng bất quá cũng không sao vì có gì cô có thể hỏi lại tôi." Chân Minh Châu chắp tay trước ngực chân thành nói: "Cảm ơn giáo sư." "Không cần khách khí." Sau đó anh lại lấy điện thoại ra: "WeChat của cô là gì? Chúng ta kết bạn với nhau." Chân Minh Châu: "!!!" Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đối diện, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra thêm bạn WeChat với giáo sư Vu. Mẹ ơi cô vậy mà lại kết bạn WeChat với giáo sư ác ma. Tên WeChat của anh vô cùng đơn giản, chỉ ba chữ: Vu Thanh Hàn, là tên thật của anh. "Đại Trân Châu?" Chân Minh Châu gật gật đầu, nói: "Đúng đúng là WeChat của tôi. À tôi chính thức giới thiệu lại một lần nữa tôi tên Chân Minh Châu." Giáo sư Vu duỗi tay ra khách khí giới thiệu: "Vu Thanh Hàn." Hai người bắt tay xem như chính thức quen biết nhau. *Đến đoạn này vì hai người đã làm quen với nhau, nên mình bắt đầu dùng tên thay vì để xưng hô giáo sư Vu như trước. Mỗi thành thị đều có điểm đặc sắc riêng, điển hình như Lệ thành tuy chỉ là một thành phố nhỏ nhưng cũng có đặt trưng riêng. Điều này nghe có vẻ lạ nhưng thực tế cũng rất bình thường. Vậy vì sao thành phố nhỏ này lại có trở thành địa điểm yêu thích của khách du lịch? Lệ thành ngoài trừ có địa danh Ly Sơn thần bí thì kiến trúc và ẩm thực cũng có nét đặc sắc riêng. Nếu là ẩm thực thì không thể bỏ qua món lẩu cô đang ăn. Khi làm tiệc đính hôn cũng có món lẩu, sinh nhật cũng có thể ăn lẩu, sau khi thi cử xong cũng ăn lẩu. Những dịp lớn nhỏ hầu hết mọi người đều ăn lẩu, ngay cả khi không có dịp gì đặc biệt nhiều người cũng chọn ăn lẩu vào cuối tuần. Nhiều người có thể không nấu cơm ở nhà nhưng không thể không đến các nhà hàng lẩu. Điều này khiến các nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Lệ thành đều chật kín, muốn ăn phải xếp hàng. Cũng vì vậy mà mọi người liền thể hiện sự khôn khéo và linh hoạt của mình ở phương diện ghép bàn ăn lẩu. Không cần biết có quen nhau hay không, nếu đã ngồi ăn chung một bàn ở quán lẩu thì chính là bạn bè. Chính vì thế, hôm nay Vu Thanh Hàn đột nhiên mời Chân Minh Châu cô liền thoải mái nhận lời. Không phải là bọn họ không có giới hạn mà đây là thói quen của người thành thị. Lúc này Vu Thanh Hàn chủ động nói: "Lần này tôi tính tiền, lần sau đến cô mời lại tôi." Chân Minh Châu chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: "Được thôi. Lần sau nếu anh có dịp về Lệ thành thì tôi mời khách." Vu Thanh Hàn mỉm cười, gật đầu nói: "Được." Hai người cùng nhau ra cửa. Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi đến, khác với thời tiết nóng bức lúc giữa trưa hiện tại hình như trời muốn mưa. Vu Thanh Hàn lúc này lại mở lời: "Nhà tôi ở gần đây nên bây giờ liền về nhà. Cô về bằng cách nào." "Tôi lái xe đến." Chân Minh Châu vừa lắc lắc chìa khóa xe vừa nói. "Vậy thì hẹn gặp lại." "Hẹn gặp lại." Chân Minh Châu vừa vẫy tay tạm biệt vừa nói. Vừa quay đầu cô liền hít thật sâu, cảm thấy có điểm kỳ lạ. Nếu đã có dịp vào thành phố Chân Minh Châu muốn lái đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt. Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cô mới lái xe về nhà. Trên đường về nhà Chân Minh Châu khá nhàn nhã, cô lại nghĩ đến Lý Quế Hoa không biết chị ấy đã về đến nhà chưa. Buổi sáng lúc Lý Quế Hoa rời đi mạnh theo một túi gạo, một túi lạp xưởng, một bình nước, đều là những món đồ khá nặng. Cô không hiểu Lý Quế Hoa thân hình gầy gò như vậy không biết có mang nỗi hay không. Đến nay Chân Minh Châu vẫn không hiểu vì sao có chuyện xuyên qua như vậy. Nhưng cảm giác bất an này thật sự rất mãnh liệt. Nếu không cô cũng sẽ không chủ động thêm WeChat của Giáo sư Vu, dù sao một giáo sư y học lâm sàng cũng giúp ích cho cô nhiều hơn so với Baidu. Chân Minh Châu nhanh chóng lái xe về nhà, kỳ thật lúc này cô vẫn muốn nhìn xem Lý Quế Hoa có quay lại nhà cô hay không. Nhưng trước cửa lại không có một bóng người. Như vậy lại càng tốt, sau một hồi lo lắng Chân Minh Châu đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô mang nguyên liệu nấu ăn vào nhà, chủ yếu là nguyên liệu để nấu lẩu. Người Lệ thành rất thích ăn lẩu. Tuy nhiên do Chân Minh Châu đến thành phố khác học đại học nên thói quen và sở thích có hơi khác biệt một chút. Ví dụ như cô cũng thích ăn món tiểu long bao Tiểu long bao: Là bánh bao được hấp trong cái lồng nhỏ, bên trong là nhân thịt và nước súp thịt được bao bọc bởi vỏ bánh mỏng và dai. Thịt bò đã được băm sẵn từ tối qua nên đương nhiên không thể để lãng phí. Vì thế cô cho hết nguyên liệu nấu lẩu vào tủ lạnh rồi bắt đầu làm món tiểu long bao. Cô định làm bánh bao nhân thịt bò hành tây mà mình thích nhất. Chân Minh Châu động tác lưu loát rất nhanh đã gói xong một khá nhiều tiểu long bao liền cho vào lồng hấp. Bên ngoài trời đã dần tối, cô thấy trời âm u kèm theo mưa phùn lất phất nên dứt khoát đóng cửa sổ lại. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, dù âm thanh không lớn nhưng Chân Minh Châu vẫn nghe thấy được. Có ai có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra không, thời điểm này ngày hôm qua cũng là lúc Lý Quế Hoa gõ cửa nhà cô. Chân Minh Châu nhanh chóng chạy ra cửa, mặc dù trời âm u nhưng vẫn còn chút ánh sáng. Cô vội vàng mở cửa ra nói: "Chị Lý... Ủa?" Ở cửa không phải là Lý Quế Hoa mà là một nhóc con người gầy nhom mặc quần áo thời cổ đại!