Chương 10: Nhìn người không thể chỉ mỗi tướng mạo (1)
Võ Đạo Tông Sư
Mực Thích Lặn Nước03-04-2023 11:40:57
Lâu Thành lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm.
Tán gẫu xong, Lâu lão mẹ đại phát lòng từ bi, quyết định tháng này gửi thêm tám trăm cho hắn, để mau chóng thích ứng cuộc sống đại học.
"Không ngờ được không có việc gì gọi điện thoại về nhà đã có thu hoạch như vậy..." Lâu Thành dở khóc dở cười, tâm tình đè nén bất an trước đó đã được lắng đọng lại.
Đến lúc này còn chưa có việc gì xảy ra, "Kim Đan" xem ra thực không có gì nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận chút, xuất hiện dấu hiệu liền báo cáo quốc gia, hẳn là không có vấn đề lớn...
Phiền não vừa giảm đi, vui sướng liền dâng lên, Lâu Thành xoa bụng, nhất thời lại nhịn không được miên man bất định.
Có Kim Đan, ít nhất thể lực của ta đủ để cho ta luyện tập võ đạo, tranh thủ sớm một chút có nghiệp dư ngũ lục phẩm, để Nghiêm Chiêu Kha nhìn với cặp mắt khác xưa, nói không chừng trước khi tốt nghiệp đại học có thể chuyên nghiệp cửu phẩm, thêm con đường thêm lựa chọn vào nghề.
Đương nhiên, nếu "Kim Đan" thần kỳ vượt qua tưởng tượng, vậy, vậy mình có phải hay không có thể giống lúc còn nhỏ tự sướng, tiến vào thế giới võ đạo thật sự, cùng các cường giả đều có tính cách kia quyết tranh hơn thua, lấy được một trong năm hàm tước lớn cả nước chú ý?
Ặc, bộ dạng xoa bụng bây giờ của ta, bị Tiểu Minh nhìn thấy, khẳng định sẽ bị hỏi "Có phải mang thai rồi hay không?"
Trong ý niệm phập phồng, Lâu Thành chỉ cảm thấy đối với cuộc sống tựa như đã có thêm vài phần lo lắng, đúng lúc này, khóa cửa chuyển động, vài thanh âm ồn ào đi vào.
Lâu Thành biết, ba vị "cuồng ma học tập" phòng ngủ nhỏ của mình đã tự học trở về.
* * *
Dẫn trước vào là Khâu Chí Cao lão Khâu, một mét bảy mươi lăm, chiều cao xấp xỉ với Lâu Thành, nhưng cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi ngày thích nhất ở phòng ngủ khoe dáng người cùng lực lượng của mình, cũng là thành viên võ đạo xã, tuy chưa từng nhận huấn luyện võ đạo chính quy gì, nhưng ỷ vào thân thể này, cũng là nghiệp dư lục phẩm, chỉ kém hơn Thái Tông Minh một chút.
Cách làm người của hắn cũng không dã man thô lỗ, ngược lại có chút hàm hậu, trừ thích xem chút phim đen, cũng không có tật xấu gì, hơn nữa khá lý trí, biết tới đại học vẫn là tiêu chuẩn nghiệp dư ngũ lục phẩm, căn bản không có khả năng dựa vào võ đạo có tiền đồ lớn bao nhiêu, bởi vậy trọng tâm đặt ở trên học tập, ngay cả hội đón người mới đến của võ đạo xã cũng không đi.
"Chanh Tử, hội đón người mới đến có nói cái gì không? Mỗi tuần lớp luyện tập ở khi nào? Đoạn thời gian nào có thể dùng phòng tập thể hình?" Khâu Chí Cao vừa thấy Lâu Thành liền đặt câu hỏi như liên châu pháo, hỏi thăm chuyện hội đón người mới đến buổi chiều.
Lâu Thành ngẩn người mới nói: "Tôi rời đi sớm, không nghe được những thứ này, để tìm người hỏi một chút."
Gặp phải việc lớn, liền quên hết kế hoạch lúc trước, quên tìm Nghiêm Chiêu Kha nói chuyện phiếm!
"Vậy cậu còn không bằng không đi." Nói chuyện là Triệu Cường vào thứ hai, trưởng phòng ngủ, "người dẫn đầu học tập", tự học cuồng ma, chiều cao trung bình chắc nịch, bề ngoài mày rậm mắt to, đối với sự khắc khổ cùng tự hạn chế của hắn ở trên học tập, Lâu Thành là bội phục phát ra từ trong lòng.
"Đúng vậy, ai biết hội đón người mới đến võ đạo xã nhàm chán như vậy." Lâu Thành sẽ không nói tham gia hội đón người mới đến thu hoạch không phải là ít, xin được số QQ của Nghiêm Chiêu Kha, cố ý dời đi đề tài, "A Cường, các cậu vừa rồi đang nói chuyện gì?"
Triệu Cường nghiêm trang nói: "Lão Khâu cùng chiến sĩ thi đua ở trên bàn phòng học tự học phát hiện một chiếc điện thoại, nói là phòng ngủ nữ sinh cầu quan hệ hữu nghị, tôi bảo bọn họ đừng để ý việc này, thành thành thật thật học tập."
Chiến sĩ thi đua là Trương Kính Nghiệp một vị thành viên cuối cùng của phòng ngủ nhỏ, hán tử Tây Bắc, tính cách trầm ổn, diện mạo vốn coi như không tệ, nhưng ngày xưa quanh năm gặp bão cát, làn da trên mặt gồ ghề, không thể nhìn kỹ.
Trương Kính Nghiệp theo phía sau Triệu Cường, cười ha ha nói: "Phòng ngủ chúng ta không phải còn chưa có đối tượng quan hệ hữu nghị sao?"
"Ài, thanh xuân chính là thời đại tiết ra nội tiết tố, chiến sĩ thi đua cùng lão Khâu loại thật thà này cũng không kiềm chế được rồi nha." Triệu Cường lắc đầu thở dài, vừa nói vừa buông túi sách, sửa sang lại sách vở.
Lâu Thành lúc này có đầy một loại trầm tĩnh vượt qua lứa tuổi, vừa tiêu hóa đủ loại cảm xúc Kim Đan mang đến, vừa nói: "Khắc ở trong phòng học tự học điện thoại phòng ngủ nữ sinh? Cái này có thể là người khác đùa dai, hoặc là trả thù hay không? Nào có nữ hài tử cầu quan hệ hữu nghị phòng ngủ như vậy? Các cậu không sợ gọi qua bị mắng chửi một trận sao?"
Đại học Tùng Thành mỗi phòng ngủ nhỏ trước mắt đều có một cái điện thoại bàn, nhưng theo di động thông dụng, bắt đầu đang chậm rãi bị đào thải.
"Tôi từng thảo luận với chiến sĩ thi đua, điện thoại đó cùng số điện thoại chúng ta đối chiếu mã, quả thật là ký túc xá nữ sinh bên kia, chúng ta mang mấy số sau sửa lại, không phải có thể gọi tới phòng ngủ nữ sinh khác sao? Không cần lo lắng trò đùa dai cùng trả thù các thứ." Khâu Chí Cao hơi tỏ ra hưng phấn nói.
Trương Kính Nghiệp gật đầu theo: "Hơn nữa loại điện thoại cầu quan hệ hữu nghị ngẫu nhiên này, nữ sinh có thể tương đối thích nhỉ, cảm giác hữu duyên thiên lí năng tương ngộ."
Lâu Thành cẩn thận nghĩ, tặc lưỡi một tiếng: "Không sai, suy xét thật sự chu đáo, nếu không các cậu thử xem?"
Hai mặt hàng này còn rất có đầu não đấy.
Trương Kính Nghiệp cùng Khâu Chí Cao nhìn nhìn nhau, đều có xúc động muốn thử, cùng hưng phấn và kích động của việc điện thoại câu thông và gặp mặt quan hệ hữu nghị với nữ hài tử xa lạ.
Một loại ngẫu nhiên, không biết kết quả, kích thích!
"Lão Khâu, cậu lên." Trương Kính Nghiệp bĩu bĩu môi.
Lão Khâu bước lên một bước, lại tạm dừng, sợ hãi không tên: "Chiến sĩ thi đua, vẫn là cậu lên đi."
"Cái này, cái này..." Trương Kính Nghiệp cũng có chút khiếp đảm.
Đúng lúc này, Triệu Cường ở bên quan sát lắc đầu nói: "Các cậu..."
Đang lúc đám người Lâu Thành cho rằng hắn muốn nói học tập càng quan trọng hơn, thanh xuân nội tiết tố không được, hắn buông túi sách, nhìn quanh một vòng, đi tới trước bàn của Lâu Thành, cầm lấy điện thoại bàn sát cửa, như lẩm bẩm nói: "Số đuôi đổi thành 32 đi, phòng ngủ 302 chúng ta."
Lâu Thành, Khâu Chí Cao cùng Trương Kính Nghiệp đều ngây ra ở nơi đó, chỉ cảm thấy ánh mắt Triệu Cường vừa rồi nhìn tới rõ ràng đang nói:
"Một đám gà mờ!"
Quay số điện thoại, trên mặt Triệu Cường đột nhiên chứa đầy nụ cười, gần như có thái độ cúi đầu khom lưng:
"Chào bạn, bọn mình là phòng ngủ nam sinh bên này, tùy tiện gọi điện thoại ký túc nữ sinh xá, muốn dựa vào duyên phận tìm hẹn hò phòng ngủ, không biết các bạn có hứng thú hay không?"
"Ừm ừm ừm, phòng ngủ nhỏ bọn mình đều là người học viện phần mềm."
"Bọn mình là phòng ngủ 302 đơn nguyên 2 tòa 7, cứ gọi số đuôi 32."
"Các bạn là hệ tiếng Trung à?"
"Ừm ừm, ừm ừm, được được được, bạn hỏi tiếp..."
"Ừm, ừm, ừm."
"Được, được..."