Bảo Sơn vốn cho rằng Bảo Châu chật vật như vậy là vì hái quả táo từ trên cây ngã xuống, kết quả không phải?
Cậu ngay lập tức hỏi: "Vậy em như thế nào..."
Tiểu Bảo Châu không dám nói là mình bị sói đuổi, nếu để cho Bảo Sơn biết cô bé bị sói đuổi, khẳng định anh ấy sẽ đi nói cho mẹ. Nếu để mẹ biết, như vậy mẹ sẽ không cho cô đi lên núi nữa.
Lại nói, cô cũng sợ mẹ nói rằng cô lãng phí đồ ăn, con sói kia chính là thịt nha!
Cô bé mấp máy miệng, tim đập liên hồi, mắt mở to nhìn như giọt nước: "Em bị ngã."
Cô bé còn chưa học được cách nói dối người trong nhà, không biết nên nói như thế nào, thịch thịch thịch liền chạy ra bên ngoài, lúc này lại nghe thấy Tiểu Bảo Sơn nói: "Đừng tắm trong nhà, nước lạnh đấy. Chờ một chút, ăn xong cơm chiều, bảo mẹ đưa em đi qua dòng suối nhỏ lại rửa."
Bọn họ ở trong núi, tuy rằng không tiện như người trong thôn, nhưng lại thông thuộc đường núi hơn so với những người khác. Giống như từ nhà bọn họ đi về phía núi một đoạn không xa, là thấy một khe hở nhỏ có nước, nước chảy xuống dưới hình thành một cái ao con con.
Trong núi, ao nhỏ không hiếm thấy, nhưng cái ao này rất đặc biệt, nó chảy ra nước ấm.
Cho dù là mùa đông, nước vẫn nóng ấm đến bốc khói, nhờ có cái ao này mà nhà bọn họ tiết kiệm được không ít củi lửa.
Đừng nghĩ rằng bọn họ ở trong núi, không thiếu củi lửa, nhưng nấu nước nóng cũng phải mất một phen bận rộn, cho nên nói bớt được chuyện nào hay chuyện ấy. Tiểu Bảo Châu lập tức nói: "Em tự mình đi được."
Cô bé ôm theo quần áo chạy nhanh về phía ao nhỏ, nó nằm ở trong góc, rất kín đáo. Nghe mẹ nói, khi ba cô bé còn sống, đã cố ý mang hạt giống cỏ ra rải ở đây, chờ cho đến khi cỏ lớn lên cao thêm một chút, người ta sẽ không dễ dàng phát hiện ra nơi này.
Bọn họ cũng có thể an tâm ở bên này tắm rửa.
Tiểu Bảo Châu xuyên qua bụi cỏ, xác nhận không có ai, liền ngâm mình vào trong nước. Lúc cô bé lăn xuống núi, cả người đều bị bẩn, trên tóc cũng đầy đất. Cô bé cởi bím tóc ra, gội sạch đầu. Cô té ngã không nghiêm trọng, nhưng dính một chút nước vào vết thương vẫn thấy hơi đau đau.
Nhưng mà cô bé không đi đến trạm y tế đâu.
Trạm y tế rất đắt tiền và tốn kém, nhà cô bé thì lại nghèo. Hơn nữa, cô biết, nếu cô đi trạm y tế, những người đáng ghét kia nhất định lại nói anh Bảo Sơn khắc cô. Cô bé sẽ không cho bọn người kia cơ hội đó đâu, anh là một anh trai tốt, vẫn luôn tốt với cô ...
Tiểu Bảo Châu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ, không nghe được tiếng bước chân, chờ đến tiếng bước chân lại gần, cô bé hoảng sợ hét lên: "A!"
"Là mẹ!"
Tiểu Bảo Châu vỗ vỗ bộ ngực, nhìn về phía người tới, Thích Ngọc Tú đi tới bên người con gái nói: "Bảo Sơn nói con bị thương, để mẹ nhìn xem."
Trong tay cô cầm theo cái đèn dầu hoả duy nhất trong nhà, đem đèn dầu hoả đặt ở một bên, Thích Ngọc Tú kéo con gái đến bên người mình, cẩn thận kiểm tra. Một trận gió thổi qua, buổi tối trong núi vẫn có chút lạnh. Tiểu Bảo Châu co rúm người lại, nhỏ giọng nói: "Con không có việc gì."
Thích Ngọc Tú nhìn thương tích trên người con gái, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé nói: "Rất đau đi?"
Bảo Châu vội vàng lắc đầu: "Không đau."
Nghĩ đến quả táo đỏ thẫm, cô bé liền cầm lấy tay mẹ, vội vàng nói: "Mẹ ơi, con tìm thấy một cây táo còn chưa bị người khác phát hiện..."
Cây quả trong núi, nếu hôm nay không hái, khả năng ngày mai liền không phải của mình nữa.
Tiểu Bảo Châu hiểu được đạo lý này, cô bé sốt ruột giục: "Mẹ ơi, chúng ta tối nay đi hái quả táo đi?"
Thích Ngọc Tú gật đầu nói: "Được!"
Cô đã nhìn thấy quả táo kia, trước đây cô chưa từng thấy quả nào vừa to vừa ngon như nó, dĩ nhiên là không thể buông tha.
Cô giúp con gái đem quần áo mặc vào, nhìn chiếc quần đã ngắn lộ ra một đoạn cẳng chân cùng chiếc áo thủng một lỗ khá to, cô đau lòng ôm con gái nói: "Con cầm theo đèn dầu hoả, mẹ ôm con về."
Bảo Châu mắt to lập tức cong cong, vui vẻ nói: "Vâng."
Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cô bé liếc mắt nhìn lén mẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con không cẩn thận làm hỏng quần áo rồi..."
"Mẹ sẽ mua quần áo mới cho con."
Tiểu Bảo Châu lập tức cao hứng, dùng sức gật đầu: "Vâng ạ."
Hai mẹ con trở về nhà, Bảo Sơn đã lần mò dọn xong bàn ăn, Bảo Châu đem đèn dầu hoả để ra giữa nhà. Một nhà bốn người ngồi ở trước bàn cơm, Thích Ngọc Tú thấy chỉ có bát cơm của mình là nhiều nhất, những người khác đều là non nửa chén thôi, liền hỏi: "Vẫn còn cơm phải không?"
Bảo Sơn hiểu chuyện đáp: "Con để lại đến sáng mai."
Thích Ngọc Tú gật đầu nói: "Mọi người đều ăn một bát đầy đi, ăn cho no, buổi tối còn phải làm việc, nếu không không đủ sức đâu."