"Ầm ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm ầm!"
Những tiếng sấm liên tục rền vang không dứt bên tai.
Mưa lớn như trút nước dội xuống nóc nhà rung động đùng đùng, lúc ngoài phòng đổ mưa to, thì trong phòng lại có mưa nhỏ, tiếng tí tách không ngừng vang lên. Những hạt mưa tụ lại thành dòng nước nhỏ, chảy xuôi vào ống quần cô gái trẻ đang ôm gối đầu ngồi yên trên đầu giường đất. Hơi nước lành lạnh dính vào mắt cá, gió lạnh thổi vù vù thấm vào xương cốt.
Đúng lúc này, Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng chớp đôi mắt to, lấy lại tinh thần.
Từ lúc tỉnh táo có ý thức khi trời tờ mờ sáng thì cô đã ý thức bản thân xuyên qua rồi. Nhưng ngồi cả một ngày trời, từ sáng sớm đến tận chiều hôm lại vẫn không chờ được kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết xuyên không. Không hề xuất hiện bất cứ người nào có thể giải thích cho cô chuyện gì đang diễn ra. Trong đầu cũng vậy, chẳng có ký ức nào liên quan đến nguyên chủ cơ thể này tự nhiên xuất hiện cả.
Hoàn toàn, không có!
Từ sáng đến tối, một chút cũng không có.
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc." Bụng Khương Điềm Điềm không ngừng kêu, bụng cô cũng đã kêu được một ngày rồi nhưng cô sợ nếu mình nhúc nhích là sẽ bỏ lỡ khả năng trí nhớ "truyền" về, nên chẳng dám cựa quậy chút nào.
Sự thật chứng minh, tiểu thuyết xuyên không hại người không!
Cô chẳng đợi được cái gì, mà còn đói bụng cả một ngày trời.
Khương Điềm Điềm quét mắt một vòng nhìn căn nhà nát tứ phía, lúc này cam chịu số phận đứng lên định tìm ít đồ ăn, chỉ là cô vừa di chuyển đã thấy đầu óc choáng váng, cô lập tức thuận tay vịn chặt tường đất, không biết có phải do tác động tâm lý hay không, thậm chí cô còn cảm thấy mình vừa dùng sức đỡ thế thôi mà tường đã lung lay rồi.
Thật là một căn nhà nát gió thổi đã muốn bay mà!
Gian phòng cũng không lớn, chỉ trong chốc lát cô đã lục lọi hết cả phòng.
Cái! Gì! Cũng! Không! Có! Hết!
Khương Điềm Điềm cảm thấy mình càng thêm nhẹ bẫng, bụng cũng càng thêm đói. Giờ cô đã có lý do hoài nghi chủ cũ của cơ thể này tám phần chết vì đói."Mưa nhỏ" trong phòng lại nhiều hơn.
Khương Điềm Điềm thấy nước trên giường đất ngày càng nhiều, nên đi ra ngoài tìm chậu hứng nước.
Sau khi Khương Điềm Điềm bị xe đâm chết, rất có khả năng lại đứng trước số phận chết đói. Tiếng bụng sôi ùng ục càng thêm rõ ràng, Khương Điềm Điềm ôm bụng, cân nhắc có phải nhà này chỉ còn lại chính mình không. Bằng không thì sao trời tối rồi còn chưa có ai quay về!
Khương Điềm Điềm không muốn làm quỷ chết đói, không từ bỏ mà vực lại tinh thần. Cô bắt đầu moi móc khe hở.
Mọi ngóc ngách xó xỉnh gì gì đó, dù sao cũng cần cẩn thận mà!
Cũng may, ông trời không phụ người có lòng!
Khương Điềm Điềm không ngờ mình, cô thật sự, tìm được rồi!
Gian ngoài nhà bọn họ, lại có một cái hầm nhỏ, gọi hầm nhỏ, chứ thực ra là một cái hố! Một cái hố nhỏ nửa thước vuông, trên có phiến đá đậy kín, Khương Điềm Điềm thở hồng hộc dịch phiến đá đi thì nhìn thấy mấy cái túi không lớn đặt bên trong.
Khương Điềm Điềm may mắn tìm được vài củ khoai lang với một ít lương thực vàng vàng đã nổi đốm đen.
Xét thấy cô vốn không giỏi giang gì, đến ngũ cốc còn không phân biệt được, cho nên chẳng biết thứ đồ chơi này là cái gì. Có điều Khương Điềm Điềm vẫn nhận ra khoai lang, tìm được hộp diêm còn lại trong phòng, Khương Điềm Điềm vội vàng nướng ba củ khoai lang cho mình.
Ăn ba củ khoai xuống bụng xong, Khương Điềm Điềm thấy cả người khá hơn hẳn.
Quả nhiên, người chỉ ăn no mới có thể suy nghĩ.
Đầu tiên, Khương Điềm Điềm nhớ tới vụ tai nạn xe cộ kia của bản thân, không nghi ngờ gì nữa, cô biết nhất định do cố ý. Chỉ không biết, do bà mẹ nào của mấy thằng em ruột xuống tay. Cha cô đại diện cho hình tượng phượng hoàng nam và sói mắt trắng. Dựa vào vẻ ngoài xuất sắc của mình mà lừa được mẹ cô, con gái một của quản đốc xưởng.
Sau khi ông ngoại bà ngoại qua đời, cha ruột mới lộ răng nanh, độc chiếm cả nhà máy. Lại sau đó, cô lại có hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám đứa em trai cùng cha khác mẹ. Mẹ cô thế mà không thấy bản thân ngay từ đầu đã nhìn lầm người, nhất quyết cho rằng vì Khương Điềm Điềm là con gái, nên bà mới có kết cục như vậy. Cứ như thế, bắt đầu đánh con mỗi ngày. Tiểu Điềm Điềm ăn đánh nửa năm. Cuối cùng, bị phát hiện!
Tuy nói ông cha cặn bã là phượng hoàng nam và sói mắt trắng, nhưng ông ta lại không chịu được việc mẹ Điềm đánh con.
Đó là lý do từ lúc năm tuổi, Khương Điềm Điềm chỉ sống ở nhà cô, cuộc sống này kéo dài mười mấy năm. Tuy ông cha cặn bã không gặp mặt cô hằng ngày, người mẹ như chị Tường Lâm* thì vừa thấy mặt đã đòi tiền, thêm việc nhả ngọc phun sương mắng chửi điên cuồng, kiên quyết nói mình là phòng lớn sẽ không ly hôn! Nói tóm lại thì cuộc sống của Khương Điềm Điềm vẫn trôi qua rất nhẹ nhàng.
*Chị Tường Lâm: Là nhân vật trong truyện ngắn "Chúc phúc" của nhà văn Lỗ Tấn. Người ta mô tả thím Tường Lâm như một người bi kịch ập đến liên tiếp, vẻ mặt chất phác, tinh thần uể oải, gặp ai cũng kể lể bất hạnh của mình. Hoặc cũng để hình dung kết cục vô cùng thảm thương.
Vậy mà chẳng ai ngờ tới, ba tháng trước ông cha cặn bã kia lại khám ra bệnh ung thư.
Nghe nói, di chúc của lão già để lại toàn bộ tài sản cho con gái. Mấy cậu em hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám đều không có phần, một mao tiền cũng chẳng có. Khương Điềm Điềm không rõ xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng cô biết rằng, cha còn chưa chết, thì cô đã vì bản di chúc này mà treo máy trước rồi.
Cô không biết mình mất rồi có làm cha cặn bã và mẹ ruột như chị Tường Lâm khó chịu hay không, nhưng chính bản thân cô lại không quá khó chịu. Cha cặn bã hiếm khi gặp cô, cuối cùng lại tặng cho cô một tấm bùa đòi mạng. Mẹ như chị Tường Lâm thì... Dù cô biết mẹ mình phải chịu cuộc sống rất thảm, chỉ là do từ bé đã bị bà ngược đãi, lại sớm chia lìa. Cho nên cũng không có cảm tình gì.
Tuy ở đây nghèo đến mức một con chuột cũng chưa thấy, nhưng Khương Điềm Điềm lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Không biết, vì cái gì đây!
Nếu buộc phải nói, thì hẳn là... giải thoát rồi!
Cuối cùng, cũng thoát khỏi những con người kia!
Đã chuyển kiếp rồi thì Khương Điềm Điềm không muốn nghĩ đến chuyện "đời trước" nữa, dù sao, cũng không còn quan hệ gì với cô.
Bọn họ cho cô sinh mạng, thì cô cũng đã giao lại rồi.
Tóm lại bây giờ cô hoàn toàn không có liên quan gì với họ.
Thật quá nhẹ nhàng mà!
Ngay khi Khương Điềm Điềm còn đang ngẩn, thì mưa ngoài trời đã dần ngừng lại. Khương Điềm Điềm nhìn ra cửa, lúc này trời đã gần tối, cô đứng dậy ra ngoài. Vừa đặt chân ra đã cảm nhận được cơn gió rét lạnh thấu xương.
Khương Điềm Điềm quyết đoán lùi về phòng, nhìn thử cánh tay rồi bắp chân nhỏ bé, nói không ngoa chứ, cô đoán mình quá lắm cũng chỉ được bảy mươi cân*. Dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô không từ bỏ ý định ra cửa, vì cô muốn cảm nhận ngay hơi thở của cuộc sống mới.
*1 cân=0,5kg
Vừa nãy khi kiểm tra mọi ngóc ngách, cô có thấy trong ngăn tủ có một bộ áo bông, quần bông có rất nhiều mụn vá. Khương Điềm Điềm quả quyết thay vào, vừa nhìn xuống thấy đôi giày rơm. Rụt rụt bàn chân nhỏ.
Nhưng có thể là do đã thay quần áo dày, nên mặc dù vẫn đi giày rơm, nhưng không thấy lạnh như trước nữa.
Chắc bây giờ nhà nào cũng đang nấu cơm, không ít phòng có khói bếp bốc lên. Khương Điềm Điềm đi men theo chân tường, chưa được vài bước đã nghe được âm thanh của phụ nữ nói.
"Mẹ, cả ngày hôm nay sao Khương Điềm Điềm không ra cửa nhỉ, chúng ta có cần tới xem thử không?"
Khương Điềm Điềm lập tức dừng bước chân, dựng tai lắng nghe, cô cảm thấy,"Khương Điềm Điềm" này chính là mình. Dù sao thì họ tên cũng giống hệt nhau.
"Không cần đâu, chờ con bé tự mình thông suốt là được, con xem, đứa nhỏ này bình thường tụa như hũ nút. Vậy mà lại dùng chiêu tuyệt thực để ngăn cản Từ Thúy Hoa tái giá. Thật là chó cắn người không sủa bậy. Nó cũng không nghĩ lại xem, mẹ chết rồi, ba cũng chết. Từ Thúy Hoa người ta cũng chỉ là mẹ kế, nuôi đứa con chồng không có quan hệ máu mủ làm gì! Hơn nữa, quan hệ bình thường của hai mẹ con cũng chẳng ra sao. Từ Thúy Hoa vì thoát khỏi đứa con chồng trước này, mà viết thư chấm dứt quan hệ gửi cho đại đội trưởng, ngay cả nhà của lão hai nhà họ Khương cũng không cần."
Khương Điềm Điềm vừa nghe thấy những tin tức này, dứt khoát ngồi xổm dưới góc tường nghe lén. Hóa ra, nguyên nhân chết đói, nhưng không phải vì thiếu lương thực, mà là do "tự sát"?
"Vậy cũng đúng, nhưng mẹ thật sự nhận lời Từ Thúy Hoa làm mai giúp con bé à. Làng mình ai chả biết Khương Điềm Điềm gánh không gánh nổi, vác không vác được, việc bên ngoài không làm được mà việc trong nhà cũng không xong. Hơn nữa đã là cô gái mười bảy tuổi, mà gầy như bộ xương khô, nhìn là biết cũng không dễ sinh đẻ. Nhà ai có thể bằng lòng chứ!"
Ngừng một chút, cô ấy lại bổ sung: "Con bé này tính tình cô độc, ít ra ngoài, thấy mọi người cũng không nói gì. Đến một cô bạn thân cũng không có, con còn nghi ngờ nó có biết mặt mọi người trong làng hay không nữa kìa."
Giọng nói này không có ý chê cười, mà lại hơi buồn rầu.
Giới thiệu đối tượng cho một cô gái như vậy, ai mà không lo chứ!
Một cơn gió thổi qua, càng thêm lạnh lẽo, Khương Điềm Điềm bỏ hai tay vào trong ống tay áo, lỗ tai cũng dính sát trên tường. Lúc này hai người kia lại tán dóc về các thanh niên trong làng, người này người kia, người kia người này... Dù sao thì nói tới nói lui, hai mẹ con ở trong sân có vẻ cũng rất sầu, bọn họ nhận một khúc vải đỏ của Từ Thúy Hoa, nhưng hình như Khương Điềm Điềm rất khó được gả đi.
Cái việc này thật là không dễ dàng mà.
Cuối cùng, hai người kết thúc chủ đề câu chuyện.
Dường như đã đi vào cửa.
Khương Điềm Điềm đã nghe xong tin tức bát quái. Cô khẽ giật giật đôi chân đã tê rần, đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy đã cảm giác có người nhìn mình, cô lập tức nhìn xung quanh, không có ai cả.
Cảm giác của cô rất nhạy bén, hoặc là, người nọ đã trốn đi rồi? Thôi mặc kệ!
Khương Điềm Điềm bị người khác phát hiện cũng không ngại, cô kéo lê đôi giày rơm nhỏ, tiếp tục đi về trước. Trong đầu cố gặng tóm lại các tin tức nghe được.
1, Nguyên chủ giống cô, đều là mười bảy tuổi, tên cũng giống nhau.
2, Cô ấy vì cản trở mẹ kế tái giá mà để bản thân chết đói.
3, Cô ấy không còn cha mẹ ruột, mẹ kế vội đi tái giá cũng không có người thân ra mặt, có thể thấy được tám, chín phần mười là chẳng có thân thích nào.
4, Để thoát khỏi nguyên chủ, đến cả phòng ở mà mẹ kế cũng không cần, nhà kia thật sự của mình cô.
5, Thím hàng xóm nhà cô nhận được một tấm vải đỏ làm thù lao, phải giới thiệu đối tượng cho cô.
6, Hình như nguyên chủ này làm việc gì cũng không được tốt, điểm này cũng giống cô.
7, Nguyên chủ không có bạn bè, cũng không nhận ra được hết mọi người trong làng, cho nên không sợ lộ.
Tổng kết xong, Khương Điềm Điềm cảm thấy sắp xếp như này còn tạm ổn. Cô cẩn thận nhìn xung quanh phòng ở, lại bổ sung thêm lượng thông tin ít ỏi. Tình hình nơi này, còn không tốt bằng quê nông thôn trong ảnh chụp của cô của cô hồi nhỏ. Cô đoán đây không phải thập niên 80.
8, Chỗ này cùng lắm chỉ là thập niên 60-70.
Những năm 60,70 à???!!!
Khương Điềm Điềm mếu máo, hít một hơi sâu.
Cô thật sự, sẽ không chết đói nhỉ?
Nỗi lo lắng này vừa lóe lên, Khương Điềm Điềm đã rất nhanh xốc lại tinh thần.
Còn sống là tốt rồi, còn muốn xe đạp gì nữa?
Làm người, nên biết đủ nha!
Cuộc sống mới nghèo khổ, phải bắt đầu thôi!