Chương 1: Tranh nhau

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:25

"Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng..." Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. "Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào lao động và sáng tạo..." Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: "Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó..." "Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay." "Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?" "Không được gì thì sao, dù thế nào vẫn tốt hơn cô." "Tôi không nghĩ như vậy đâu." "Vẫn là nhà tôi tốt." Cánh ông vì ngại mặt mũi nên không tranh đua mấy loại chuyện này, nhưng mấy đồng chí nữ thì khác, cứ tôi một câu cô một câu, cuối cùng loạn hết cả lên. Các mẹ đều cảm thấy con nhà mình hát hay nhất. Đại đội trưởng thấy bọn họ đang dần có xu hướng chuyển sang cãi nhau, liền quát lớn: "Lo mà làm việc nhanh đi, mấy cái đó đáng gì mà tranh nhau? Mấy người nhìn nhà của Điền Đại coi làm nhiều hay ít?" Nghe ông nói vậy, mấy người phụ nữ nhìn nhau, ai nấy đều làm mặt quỷ sau đó bĩu môi tiếp tục làm việc. Đại đội trưởng nói xong một câu như vậy liền bỏ đi, mấy người phụ nữ nhỏ giọng nói thầm: "Cô ta làm gì có khả năng mà khoe khoang, thế mà cũng so sánh cho được." Con dâu thứ nhà họ Vương nở nụ cười sâu xa, nhìn thì có vẻ có lòng tốt, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác hơn người: "Trời ơi, không phải người ta không có chồng sao? Không tự thân vận động thì còn biết làm gì. Cuộc sống cũng không dễ chịu đâu." Con dâu nhà họ Lý gật đầu phụ họa, sau đó nói với vẻ đồng tình: "Cô ấy đúng là số khổ, góa phụ thì làm gì có ai được sống tốt bao giờ. Một người góa phụ đã đủ khó khăn, còn mang theo ba đứa con của chồng trước. Tận ba miệng ăn luôn đấy chứ ít gì." Một đám phụ nữ đồng loạt nhìn về phía của nhà Điền Đại, tầm mắt nhanh chóng dời sang trên người một cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi, chỉ thấy đứa trẻ này vừa đen vừa gầy, còn để đầu đinh, đầu thì bự mà người thì nhỏ, nhìn qua cứ như một que diêm. Đúng là một củ cải nhỏ. Cậu cũng đang trong đội nhặt hạt ngũ cốc, có điều không đi chung với mấy đứa trẻ còn lại, ngược lại xách theo cái rổ nhỏ rồi nghiêm túc nhặt một mình. Bọn trẻ con đều không thèm để ý tới cậu, mà cậu nhóc cũng không cùng các bạn nhỏ ca hát hay hòa nhập. Con dâu thứ ba nhà họ Trần bĩu môi ghét bỏ: "Tôi thấy cô ta đúng là bị ngốc, nuôi một tên sao chổi, cuộc sống tốt được mới là lạ?" "Ai nói không phải đâu? Tôi thấy chị ta xứng đáng bị như vậy! Tôi đã khuyên nhủ chị ta biết bao nhiêu lần, bảo chị ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, chị ta chết sống không chịu nghe, còn đuổi tôi ra khỏi cửa, mấy người nói xem sao có thể không biết tốt xấu như vậy?" Con dâu thứ nhà họ Điền nói với giọng khắc nghiệt, khóe miệng còn hạ xuống, đuôi lông mày thì nhếch lên cao. "Tính tình của chị dâu nhà cô vốn quật cường mà." "Chứ còn gì nữa..." Mấy người phụ nữ nói chuyện càng ngày càng quá đáng, cuối cùng có người nghe không nổi nữa, một người phụ nữ mặt vuông đem cái cuốc trong tay cắm một cái thật mạnh xuống đất, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Các người có biết xấu hổ hay không, chị dâu của tôi nuôi dưỡng con cái thì liên quan gì đến mấy người, có ăn hay uống gì của nhà các cô à? Bảo Sơn là do anh cả của tôi đồng ý nhận nuôi, cho dù anh ấy không còn nữa, chị dâu tôi cũng sẽ không đuổi nó đi, con người sống là phải giữ chữ tín. Mấy người chỉ biết trốn sau lưng rồi bàn tán về người khác, cũng không nhìn lại bản thân mình đi, xem trên người có nhiều hay ít rận!" "Điền Ngọc Trinh, cô nói lời này là có ý gì?" Người phụ nữ mặt vuông tên Điền Ngọc Trinh cũng không khách khí: "Có ý gì ư? Mấy người hỏi tôi có ý gì? Nếu tôi mà còn nghe thấy các người ở sau lưng nói xấu chị dâu cả của tôi, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu. Chị dâu hai, chị cũng hay ghê, trong nhà không có đủ việc cho chị làm hả? Người ta đều giúp đỡ người trong nhà, còn chị thì khen ngược, còn đi đầu chèn ép người nhà mình. Ai cần chị ở bên ngoài lo việc nhà của chị dâu cả? Thích lo chuyện bao đồng như vậy, sao không thấy chị cho cháu trai cháu gái của mình vài ba trái dưa trái táo đâu? Thật là buồn cười."