Trưởng lão béo không đợi nổi nữa, liền trở về chỗ ngồi của mình trước tiên.
Vân Thủ Dương và trưởng lão ròm quay sang nhìn nhau, sau đó cũng trở về chỗ cũ.
Lửa cháy hừng hực, ánh lửa thắp sáng xung quanh cũng khiến những vết sẹo, hình vẽ kì dị và nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt lão già người Man càng hiện rõ hơn. Trông lão hệt như một loài dã thú già nua, tận sâu trong đáy mắt như thể ẩn giấu một tia cảnh giác trường tồn.
Lão quét mắt qua ba vị trưởng lão kia, sau đó từ tốn ngồi vào vị trí cuối cùng bên cạnh đống lửa. Trong quá trình đó lão còn thở dốc, hơi thở nặng nề nghe như tiếng gầm rú của loài dã thú nào đó, tựa hồ thân thể cằn cỗi không thể chịu nổi nữa.
Vân Thủ Dương kiên nhẫn đợi vị "Hỏa Chi Tát Mãn" ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói:
- Bắt đầu thôi...
- Khoan đã!
Một giọng nói ồ ồ trầm thấp bất chợt cắt ngang lời của Vân Thủ Dương.
Ba vị trưởng lão Thần Giáo tam giới đều nhìn qua Hỏa Chi Tát Mãn, chỉ thấy lão chậm rãi chỉ ngón tay về phía bên cạnh Vân Thủ Dương:
- Tên này, bảo hắn đi!
Lão béo và lão ròm đồng thời nhíu mày, Vân Thủ Dương hừ một tiếng, nói:
- Hắc Lang là tâm phúc của ta, hơn nữa còn tu bí pháp có thể ngưng kết Huyết Phách Tinh, thứ đó có tác dụng thế nào với Hàng thần chú, tôn giả lẽ nào không biết?
Đôi mắt nhăn nheo của Hỏa Chi Tát Mãn phản chiếu ngọn lửa trước mặt, nó trở nên sáng suốt lạ thường trong bầu không khí tang thương, tựa như hai ngọn lửa bừng cháy từ chính cơ thể của lão, chỉ nghe lão chầm rãi nói:
- Ta không tin nó!
Vân Thủ Dương cau mày, trong mắt lướt qua một tia tức giận, ngay sau đó lạnh lùng nói:
- Theo ghi chép trong cổ tịch Thần giáo, khi thi triển Hàng thần chú, nếu có bí pháp Huyết Phách Tinh bên cạnh trợ giúp, ít nhất có thể tăng thêm một phần đảm bảo, chẳng hay tôn giả có ý kiến gì nữa không?
- Một phần!
Hai trưởng lão kia đều kích động, rõ ràng xác suất một phần có vẻ chẳng là bao này có ý nghĩ rất lớn với họ, song không biết Hàng thần chú là thứ gì mà khiến người có thân phận như họ cảm thấy khó khăn bội phần. Nghe lời giải thích của Vân Thủ Dương, hai người họ đều tỏ vẻ vui mừng, lão béo không nhịn được oán trách Vân Thủ Dương một câu:
- Có lợi ích thế này, sao trước đó huynh không nói rõ với ta và lão ròm?
Vân Thủ Dương khẽ gật đầu với lão béo, ánh mắt lại hướng về phía Hỏa Chi Tát Mãn ở đối diện, nhất thời nhấp nháy, định mở miệng nói gì đó, nhưng giọng khàn đục của lão người Man lại vang lên, chỉ nhắc lại một câu:
- Ta không tin nó!
Phen này, cả lão béo và lão ròm không nhìn nổi nữa, họ đều là nhân vật có địa vị cực cao ở Thần Châu trung thổ, lúc này ánh mắt của họ đã lạnh như băng.
Vân Thủ Dương nhíu mày nói:
- Vậy rốt cuộc ông muốn thế nào?
- Bảo nó đi đi!
Âm thanh khàn khàn của Hỏa Chi Tát Mãn vang vọng trong sơn cốc hoang vắng này như dã thú đang hấp hối, vừa già lại không thiếu sự uy nghiêm:
- Nếu nhất định phải giữ nó lại thì phải đưa "Lời nguyền lửa đen" của ta vào người nó, lập lời thề độc tuyệt đối không làm việc bất lợi với Hàng thần chú, bằng không sẽ bị lửa đen phản phệ thiêu thân, đốt cháy huyết nhục, thiêu rụi hồn phách, từ nay không thể luân hồi, mãi mãi gánh chịu nỗi đau lửa đốt này. Có như vậy... ta mới yên tâm.
Vân Thủ Dương giận tím mặt, đột ngột bật dậy, giận dữ trừng mắt với Hỏa Chi Tát Mãn, quát lên:
- Ông dám dùng loại tà yêu quỷ thuật này lên người đệ tử của ta sao!
Hỏa Chi Tát Mãn lạnh lùng cười, khẽ hạ khóe mắt, không hề để ý đến cơn giận của Vân Thủ Dương. Đôi mắt già nua của lão dường như đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm trên thế giới này, đến nay chỉ còn lại ánh lửa đang bập bùng cháy rực kia.
Đúng lúc này, bên cạnh Vân Thủ Dương bỗng nhiên vang lên một giọng nói khác, đó là vị trưởng lão gầy trơ xương kia, lão ròm bình thản nói:
- Lời của tôn giả hình như cũng không sai.
Vân Thủ Dương quay phắt đầu lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn lão ròm, song lão ròm chẳng hề sợ hãi, chỉ thản nhiên nhìn lại ông.
Ở phía bên kia, Hỏa Chi Tát Mãn lại cười khàn, nghe quái dị đến chướng tai, lão bèn quay đầu qua nhìn.
Vân Thủ Dương hít sâu một hơi nhìn qua lão béo, vừa định lên tiếng, chỉ thấy lão béo đằng hắng, sau đó nhìn ông nói:
- Vân huynh, ta cũng thấy để đề phòng bất trắc, hình như tôn giả cũng nói không sai.
Đại khái là vì quan hệ ngày thường giữa lão béo và Vân Thủ Dương cũng không tệ, do đó sau một lúc trầm ngâm, lão béo cũng nói thêm vài lời hòa hoãn:
- Hơn nữa, tuy chúng ta biết "Lời nguyền lửa đen" hiểm độc, nhưng rốt cuộc cũng là một loại thề chú, chỉ cần nó không nuốt lời, độc chú này sẽ không phát tác, cũng chẳng có trở ngại gì lớn.
Vân Thủ Dương không ngờ lão béo cũng nói như thế, sắc mặt thay đổi liên tục. Với thân phận và sự từng trải của ông, đương nhiên cũng biết một chút về lời nguyền lửa đen. Tuy lão béo nói không có nhiều trở ngại, nhưng loại lời nguyền thần bí quỷ dị bắt nguồn từ bộ tộc người Man ở tận sâu trong đại lục Nam Cương, nó tuyệt đối không đơn giản như thế.
Khi ông đang nghĩ đến việc dứt khoát để Hắc Lang rời khỏi đây, bất chợt nghe thấy giọng hắn ở sau lưng:
- Sư phụ, đệ tử bằng lòng.
Vừa dứt lời, bên đống lửa nhất thời yên tĩnh, mọi ánh mắt đều hướng về người thanh niên áo đen, ngay cả vị Hỏa Chi Tát Mãn cũng chú mục vào hắn.
Vân Thủ Dương nhíu mày, nói:
- Nguy hiểm trong đó...
Hắc Lang ngồi quỳ tại chỗ, lưng thẳng tựa cây thương, thản nhiên tiếp lời:
- Mọi việc lấy đại sự của sư phụ làm trọng, đệ tử chịu chút khó khăn cũng chẳng sao.
Vân Thủ Dương chăm chú nhìn gương mặt trẻ trung của hắn, trầm mặc hồi lâu rồi chợt hít sâu một hơi, nói:
- Được! Con đúng là đệ tử ngoan của ta, ta không nhìn lầm con.
Hắc Lang cúi đầu im lặng.
Vân Thủ Dương ngồi vào chỗ của mình, trầm giọng nói:
- Con qua đó đi.
Hắc Lang đáp một tiếng, rồi đứng dậy đi vòng qua đống lửa đến trước mặt Hỏa Chi Tát Mãn, sau đó lặng lẽ ngồi quỳ ở một bên lão người Man như khi nãy.
Hỏa Chi Tát Mãn lướt mắt qua vị thanh niên tộc người này, cho dù lão đã có địa vị tuổi tác như thế, lúc này ánh mắt vẫn không kiềm được mà lộ vẻ tán thưởng, đương nhiên một chút tán thưởng này không hề ảnh hưởng đến ý chí và quyết định của lão.
Dưới sự quan sát của ba trưởng lão Thần Giáo tam giới, một nghi thức ngắn gọn nhưng quỷ dị nhanh chóng bắt đầu. Trước tiên, Hỏa Chi Tát Mãn đưa tay trực tiếp vào đống lửa đang bừng cháy kia, dừng lại một lúc rồi thu về, lòng bàn tay đã có một ngọn lửa nhỏ nhảy múa. Dường như máu thịt của lão không có bất kỳ phản ứng nào dưới ngọn lửa này, sau đó mọi người liền nghe thấy lão thấp giọng niệm những đoạn chú vừa cổ xưa vừa thần bí.