Vân Tiểu Tình dẩu môi, vẻ mặt có phần thấp thỏm, khẽ thở dài một tiếng rồi lầm bầm:
- Nếu huynh ấy biết được chuyện này, chẳng biết sẽ nghĩ thế nào, liệu có thích hay không?
Đoạn cô cắn môi, bất giác đặt một tay lên bụng của mình.
Vân Kiếm mỉm cười:
- Muội muội ngốc, yên tâm đi, Hắc Lang nhất định rất vui.
Vân Tiểu Tình có vẻ lo được lo mất, nhìn Vân Kiếm hỏi:
- Đại ca, sau huynh biết được?
Vân Kiếm phì cười, lắc đầu an ủi nàng:
- Muội và đệ ấy là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, tình cảm này kẻ khác không hiểu, lẽ nào muội không tin hắn sao? Hơn nữa người tu đạo như ta chiếm đoạt tạo hóa thiên địa để có pháp lực vô thượng, cái giá phải trả là tôn tử khó có, người tu hành càng có cảnh giới cao thâm thì càng như thế. Hiện giờ muội đã mang thai với y, đây chính là chuyện đại hỷ, lẽ nào Hắc Lang lại nổi giận sao?
Ánh mắt của Vân Tiểu Tình ngời sáng, đôi mắt trong veo như gợn sóng, vừa rạng rỡ lại sâu thăm thẳm. Một lúc sau, cuối cùng nàng gật đầu, nụ cười tươi lại hiện trên gương mặt, nàng nói:
- Đại ca, huynh nói đúng.
Vân Kiếm bật cười, đưa tay cưng chiều xoa đầu Vân Tiểu Tình, nói:
- Dù gì huynh cũng đợi cháu ra đời mà. Phải rồi, quên nói với muội, cả cha cũng biết chuyện này nữa.
- Hả?
Vân Tiểu Tình giật mình, khuôn mặt đỏ ửng, vừa thẹn vừa bực, bèn tức giận trách móc:
- Đại ca, sao huynh đi nói lung tung vậy, phen này muội sẽ bị cha mắng chết luôn!
Vân Kiếm phì cười, nói:
- Khi không cha mắng muội làm gì, nói cho muội hay, cha biết chuyện này rất vui đấy!
Vân Tiểu Tình mở to hai mắt mà không dám tin:
- Thật sao?
Vân Kiếm đáp:
- Đương nhiên rồi, bằng không muội nghĩ tại sao Hắc Lang có thể vào cấm địa hoang cốc, thậm chí còn có thể gia nhập nghi thức thần trận Hàng thần chú chứ? Dù y sở hữu bí pháp có thể ngưng tụ Huyết Phách Tinh, nhưng y cũng không cần tham gia vào thời khắc quan trọng nhất này.
Vân Tiểu Tình bèn nói:
- Ý huynh là, cha muốn...
Vân Kiếm mỉm cười tiếp lời:
- Dĩ nhiên là biết mình sắp có cháu ngoại, cuối cùng xem Hắc Lang là người nhà thật sự rồi. Đạo pháp và Hàng thần chú mà hai ta tu luyện tương xung với nhau, không thể đến gần sơn cốc, còn Hắc Lang lại là huyết mạch của Huyết Phách Nhiên Tinh, vừa hay gần với thần chú, nếu không dẫn dắt nữ tế tương lai thì còn ai vào đây nữa?
Gương mặt Vân Tiểu Tình ánh lên niềm hân hoan, nàng gật đầu lia lịa, hướng mắt về phía sơn cốc u tối, nàng chắp hai tay trước ngực, thấp giọng cầu nguyện:
- Mong tất cả đều thuận lợi, mọi người đều bình an trở về.
Dứt lời, nàng nhìn quanh qua khóe mắt, bất chợt trông thấy một thứ liền "a" lên, có vẻ rất vui.
Vân Kiếm đứng cạnh nhìn qua, chỉ thấy Vân Tiểu Tình đi qua bên kia nhặt về một vật từ đám cỏ dại trên mặt đất.
Nhìn kỹ một hồi, Vân Kiếm thấy đó là một đóa hoa màu đỏ, chỉ thấy Vân Tiểu Tình cười rạng rỡ nói với y:
- Đại ca, nhìn này, hoa hợp hoan nở rồi.
Vân Kiếm nhún vai. Hoa hợp hoan này chỉ là giống hoa dại bình thường, trong núi đâu đâu cũng gặp, không có vân hoa, cũng chẳng phải linh thảo diệu dược, vô dụng với người tu đạo. Vì vậy y bực mình nói:
- Chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại, muội ầm ĩ lên làm gì?
Vân Tiểu Tình thây kệ y, chỉ mỉm cười ngắm đóa hợp hoan màu đỏ trên tay, sau đó nói:
- Hoa này nở đẹp quá, nhất định là điềm lành!
Gió đêm lướt qua, đóa hợp hoan đỏ rực trên bàn tay trắng nõn của nàng khẽ run rẩy, tựa như nó cũng đang dịu dàng thì thầm.
Hắc Lang vào trong Hoang cốc sương mù, lối đi lúc đầu là một đường nhỏ khúc khuỷu nằm ở khe rãnh giữa hai ngọn núi cao lớn, nhưng càng vào sâu, lối đi dần dần thoáng hơn. Điều kỳ lạ chính là dọc đường không có ánh lửa chiếu sáng, bốn bề tối đen như mực, nhưng hắn không hề sẩy chân lỡ bước, dường như đã thuộc nằm lòng địa hình nơi đây.
Sau khi đi hết con đường dẫn vào sơn cốc, phía trước vẫn tăm tối mờ mịt, nhưng Hắc Lang có vẻ đã quen với bóng đêm, dưới chân càng bằng phẳng hơn. Chỗ này nằm giữa sơn cốc, vì một nguyên nhân kỳ lạ mà thoạt nhìn sơn cốc có vẻ bình thường, nhưng thực chất không có bất kỳ linh thảo nào sinh trưởng ở đây, cùng lắm chỉ là những loài cỏ dại cây nhỏ, hoặc hoa dại như hợp hoan thường thấy nhất mà thôi.
Cũng chính vì thế, với giới tu sĩ trên thế gian, sơn cốc này rất hoang vắng, do đó nó có tên là Hoang cốc.
Hắc Lang trông về phía trước, liền thấy một nơi sáng rực ánh lửa ngay giữa sơn cốc ở đằng xa! Khung cảnh vừa đập vào mắt, bóng tối bao trùm lấy sơn cốc này càng khiến ánh lửa kia vô cùng nổi bật.
Hắn hít sâu một hơi, xung quanh không có một bóng người, trông hắn có phần khẩn trương, chỉ đăm dăm nhìn về hướng đó. Một lúc sau, hắn khẽ thở ra, sắc mặt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó bước nhanh về phía ánh lửa.
Dưới sắc đêm, sơn cốc thâm u phảng phất bầu không khí kỳ dị đặc quánh, tuy vô hình vô sắc, song như thể đâu đâu cũng có, khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh hơn khi vùi mình trong đó, tựa như một sự kính ngưỡng khôn cùng trước sự vật đáng sợ chưa biết rõ, khiến tâm trạng hoang mang.
Ánh sáng đó chính là đống lửa được thắp cháy trong sơn cốc, chất đốt không phải là củi gỗ mà là một vài thứ quỷ dị: xương cốt, da lông, hòn đá, thảo dược có hình dáng kỳ lạ cùng các tảng thịt lớn đầy máu me kinh dị nhất, chúng cứ im hơi lặng tiếng bừng cháy như thế.
Nhưng đến gần hơn sẽ phát hiện trên đống chất đốt kỳ dị đó, thi thoảng giữa ngọn lửa bập bùng lại có đồ án linh văn thay phiên nhau hiện lên, chúng toát ra những gợn sóng vô hình nhưng cực kỳ mãnh liệt.
Một tấm bảng gỗ cao chừng một trượng cắm ngoài đống lửa, giống như vật Hắc Lang từng thấy trước đó, trên bảng cũng vẽ đồ án thần quỷ nương nhờ đại thụ.
Bên cạnh đống lửa là ba ông lão đang ngồi. Một người diện mạo bình dị đang ngồi ở chủ vị, ông thoạt nhìn toát lên thần thái tiên nhân, đường nét trên khuôn mặt có vài phần giống với Vân Kiếm. Bên tay trái là ông lão hói đầu béo múp, chỉ có một búi lông mày trắng rũ xuống khuôn mặt; còn bên phải là một ông lão đen đúa, gầy đến tiều tụy, gương mặt gần như chỉ còn một lớp da bọc xương, trông khá đáng sợ.
Hắc Lang đến trước đống lửa, hành lễ với ba vị trưởng lão:
- Chào ba vị trưởng lão.
Ba người đó đồng thời quay sang nhìn, ông lão bình dị và lão béo đều gật đầu, duy chỉ có lão già đen gầy trơ xương sa sầm mặt, chợt cười khẩy một tiếng, nói:
- Vân Thủ Dương, tên thủ hạ này của huynh có tư cách gì mà dám cả gan đứng vào thần trận?