Tác giả: Hắc Sơn Lão Quỷ
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, thanh tâm quả dục không chịu được! Ăn gió uống sương tuy xuất trần, nào có gà cá ăn no! Thế nhân đều nói thành tiên tốt, kiều thê mỹ thiếp không quên được! Ngồi bất động núi trong sống vạn cổ, không bằng xuân trong mộng lão! Thế nhân đều nói thành tiên tốt, sục sôi nghĩa khí sửa không rồi! Không màn thế sự là vương bát, khoái ý ân cừu mới tiêu dao! ...... Một tên nhóc mồ côi, đoán là có gia thế khá khủng, do biến cố không biết mà bị quăng tới một ngôi làng bí ẩn sống tới 12 tuổi thì do phá làng phá xóm quá nhiều mà chạy ra ngoài tị nạn vài ngày nhưng bị kéo vào rắc rối, sau vào tu tiên con đường. Được thôn dân hun đúc, truyền cho các đạo lý lớn, các đối nhân xử thế với đời, truyền tai tiên nhân có cuộc sống trường sinh, tiêu dao tự tại, tiền tài không lo, mỹ nhân không thiếu, không cần làm việc gì so với vua chúa còn sướng hơn nhiều lần, tiên giới trong tiên nữ không mặc quần áo, khắp nơi bay loạn, hắn quyết thành một tiên nhân, sống cuộc sống như thế ....... Đông thổ, tây hoang, nam cương, bắc vực, thất hải, nhất đảo, bát di, cửu bất tri. Nơi thì yêu họa hoàng hành, nơi tài nguyên thiếu thốn, nơi nguy hiểm cùng cực, ma sơn ma họa thiên hạ, nơi thế gia, môn phái bóc lột tầng dưới điên cuồng, không cho người con đường sống ......... nó không giống như trong các truyện kể thanh bình Bản tính thích khoe khoang, háo danh, khôn vặc, giả ngu, thù dai ....... Nhưng cũng đầy hào hiệp, trượng nghĩa, lanh trí, quả đoán ... nơi hắn đi qua nơi đó không yên bình, tâm lại thích yên bình, do tu giới này không hợp hắn, hay hắn phải để thế gian này thay đổi hợp với mình. Nhỏ phá thôn phá xóm, lớn phá thiên hạ chư phương, già đập thiên địa trọng luyện cửu thiên. Sáng tạo tiên nhân trong lòng ta.